Chương trước
Chương sau
Qua một đêm, biết ThịnhVũ Hành chưa trở về, Phượng Phán Nguyệt buồn bực.

Muốn báo ân là chuyện của nàng, hắn sao phải quan tâm? Hắn dựa vào cái gì bắtnàng ở lại Tụ Hiền lâu, còn ra lệnh cho hai gã thị vệ tới trông chừng nàng.

Kỳ thật hắn không trở về cũng không quan trọng, lại cố tình cho hai cây cột kiatrông coi nàng, làm nàng muốn ra ngoài dạo chơi liền bị ngăn lại, Thịnh công tửcòn nói, trước khi hắn trở về, không cho phép nàng rời khỏi Tụ Hiền lâu.

Mà ngay cả Ánh Hà cùng Ánh Bình, cũng liên tiếp khuyên nàng nghe lời Thịnh TháiPhó... nói đây là ý chỉ của hoàng thượng.

Đây thật làm nàng bực mình nha!

Nàng căm giận bất bình, cũng không lên lầu hai dùng bữa, trực tiếp ở đại sảnhtìm một chỗ ngồi xuống, kêu cả bàn thức ăn, sau đó để hả giận mà tiến công tớitrên bàn, món ăn vừa đẹp lại vừa ngon, hết sức thô lỗ nhét vào trong miệng, màhai cây cột kia chỉ nhận lệnh trông coi nàng, cùng với hai người cái ăn cây táorào cây sung, thị nữ thì tay hướng ra ngoài, nàng ngồi ở phía bên phải bàn kia,có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn tướng ăn "phóng khoáng" của nàng.

"Ta ta ta!" Lúc này đột nhiên vang lên ba tiếng tay vỗ vào nhau,khiến đại sảnh đang ồn ào từ từ yên lặng.

Phượng Phán Nguyệt hiếu kỳ giương mắt nhìn lại, trông thấy bên bàn một gã trungniên và một tiểu tử, trên mặt bàn có ấm trà, một cái chén, một ít thức ăn,trong chốc lát, người trung niên nam tử đi đến.

Hắn lên mở màn trước, Phượng Phán Nguyệt mới hiểu, đây là muốn kể chuyện! Khôngbiết hôm nay người này muốn nói những gì.

Mở màn chấm dứt, liền tiến vào chủ đề ——

"Người ta nói tài tử phong lưu thành giai thoại, nhưng ta ngày hôm naymuốn nói, không phải tài tử phong lưu, mà là công chúa phong lưu gây xôn xaokinh thành!" cái phách nặng nề gõ một cái, bên dưới mọi người đều đồngloạt vỗ tay.

Phượng Phán Nguyệt một bên dùng bữa, một bên không đếm xỉa tới, cái gì công chúaphong lưu, chỉ là đoán mò.

Nhưng càng nghe, trong lòng càng cả kinh, như thế nào lại rất quen, chuyện côngchúa phong lưu là công chúa được hoàng đế sủng ái nhất, thường thường chuồn êmxuất cung, ở bên ngoài lưu tình khắp nơi, trên tay còn có một tập sách, bêntrong ghi đầy những danh tự mà công chúa phong lưu đã từng yêu, bởi vì chuyệntình lan truyền ra, làm cho rất nhiều vương tôn quý tộc cự tuyệt làm phò mã...

Nàng sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, mặc dù không có nói rõ phong tước củanàng, nhưng rõ ràng là nói tới nàng! Chẳng lẽ... Đây là đồn đãi của dân chúngvề Thẩm Hinh công chúa? Chính là nguyên nhân này khiến vương tôn quý tộc cựtuyệt hôn nhân?

Người kể chuyện kia không biết đã xuống đài từ lúc nào rồi, đầu nàng vẫn vo venhững điều này, nội dung câu chuyện kia khiến nàng kích động.

Bởi lời đồn đãi như vậy, cho nên lần đầu tiên ngoài cung gặp Thịnh Vũ Hành, hắnnói những lời kia với nàng...

Ngực đột nhiên một hồi co rút nhanh đau đớn, hắn... Hắn tin tưởng những đồn đãikia?

Cho nên hắn cho rằng nàng là nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, cho nên hắn nóinàng làm cho hoàng thất hổ thẹn, cho nên hắn ngàn vạn lần không muốn làm TháiPhó, cho nên hắn khinh thường xưng tên của nàng, hết thảy đều giải thích hợplý!

Ha! Ha ha ha! Thật sự là... Buồn cười quá!

"Chủ tử..." Ánh Hà cùng Ánh Bình đi đến cạnh nàng, lo lắng nhìn nàng.

Phượng Phán Nguyệt ngoại trừ bên ngoài sắc mặt tái nhợt, thần sắc đều rất bìnhtĩnh, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía các nàng.

"Các ngươi đã sớm biết sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi, sau đó trông thấynét mặt của các nàng, nàng biết chính mình đã đoán đúng.

"Các ngươi cũng biết?" Dời đi tầm mắt nhìn về phía bàn bên Lý ỨngThiên cùng Tiêu Hoàng, kết quả hai người tránh đi ánh mắt của nàng, không cótrả lời.

Ha ha a, quả nhiên là mọi người đều biết chuyện, Thịnh Vũ Hành lúc trước cũngcó nói như vậy, ha ha ha!

"Hừm! Cô nương nơi đâu, còn là đại mỹ nhân yểu điệu nha." Một gã namtử vừa mới bước vào Tụ Hiền lâu, liếc nhìn thấy mỹ nhân trắng nõn kia, cặp mắtsắc kích động mở to.

Hắn bước hai bước lớn đi đến bên cạnh bàn của nàng, Phượng Phán Nguyệt mới hiểuthì ra là chỉ nàng.

Trong lòng oán khí đang lo không có chỗ phát tiết, vừa hay tên heo này tới!

Dùng ánh mắt ngăn lại bốn người đang định tiến lên, nàng cũng muốn xem xem,dưới chân thiên tử còn có kẻ nào không biết sống chết muốn ăn chơi trác táng.

"Tiểu mỹ nhân không cho rằng mặc nam trang sẽ biến thành nam nhânchứ!"

Nhìn phía sau hắn còn đi theo bảy tám tùy tùng, xem ra là phô trương cho tênnày, gọi là cảnh ăn chơi trác táng cũng không sai.

"Tiểu mỹ nhân làm sao có thể một mình ở chỗ này? Thật đáng thương a, bảncông tử có lòng tốt, cùng ngươi chơi đùa giải buồn, như thế nào?"

Tục ngữ nói, trên đầu chữ sắc có cây đao, háo sắc cơ hồ chẳng khác nào tai họa,mà từ xưa đến nay, có nam nhân nào mà không háo sắc? Nhất là những kẻ có tiềncó thế, no bụng thì nghĩ dâm dục, huống chi còn đem hoang dâm háo sắc là nhiệmvụ của mình, cúc cung tận tụy, để rồi mà chết.

Mà giờ đang có một vị, căn bản chính là điển hình tốt nhất cho háo sắc hoangdâm!

"Ai nha! Đây không phải Trần tam gia sao? Chuyện gì cũng từ từ, chuyện gìcũng từ từ, ngày hôm nay lầu hai chỗ đặc biệt vừa vặn có, Trần tam gia nếukhông chê đi lên lầu, tiểu điếm lập tức chiêu đãi." Chưởng quầy nghe thấyvội chạy ra đây, biết rõ vị tiểu công tử này là khách quý, mà cũng sợ đắc tộivới vị Trần tam gia này, đành phải làm bộ mặt cười cợt.

"Cút ngay! Bổn đại gia đang nói chuyện, ai cho phép ngươi xen vào!"Trần Văn Hào tiếng nói hung dữ quát to, vung tay lên, lệnh cho tùy tùng đem hắnkéo ra.

Quay lại với cô nương xinh đẹp vẫn như trước không để ý tới hắn, hắn thẹn quáhoá giận, cả bàn tay đập bàn cả giận nói: "Bổn đại gia đang cùng ngươi nóichuyện, ngươi điếc sao?"

Tâm tình đã rất không vui, Phượng Phán Nguyệt lúc này mới chậm rãi ngẩng đầulên, một đôi mắt đẹp xem xét Trần Văn Hào.

"Ngươi là củ tỏi nào thế?" Nàng ném cho hắn ánh mắt hèn mọn, nói hắnlà heo thì thật là làm nhục loài heo rồi.

"Ngươi thật không có mắt, bổn đại gia chính là Tam công tử của phủ Trầnquốc cữu, Trần Văn

Hào!" Trần Văn Hào ngạo mạn nói.

“Phủ Trần quốc cữu?" Phượng Phan Nguyệt lúc này ngược lại hảo hảo mà nhìnhắn một cái. Họ Trần? Đảo mắt một vòng, đầu nghĩ đến trong hậu cung có tần phihọ Trần, là Trần Thị Diêu?

Nghe nói hiện nay là tần phi được sủng ái nhất hậu cung, được sắc phong lênThục Phi?

Nghĩ đến lần trước nhìn thấy Thục phi, Cần quý phi đến Hi Phượng cung gây rối,mà nàng bộ dạng nhát gan đi theo sau Cần quý phi.

Hừ! Một nữ nhân nhát gan, làm sao có thể lừa phụ hoàng phá lệ phong vị chứ!

"Hừ hừ, đúng vậy, sợ rồi sao! Ngươi quỳ xuống dập đầu ba cái, sau đó cùngta về cữu phủ làm ấm giường cho ta, hầu hạ ta hài lòng, ta sẽ tha ngươi."

"Dựa vào quan hệ bám váy đàn bà để có thể tác uy tác phúc sao? Người trongphủ Trần quốc cữu không có vương pháp, quấy rầy dân chúng sao? Nơi này chính làkinh thành, là dưới chân thiên tử a! Ngươi không sợ sẽ quấy rầy đến người khôngthể trêu vào sao?" Phượng Phán Nguyệt chán ghét nói.

"Ha ha! Có cái gì bổn đại gia không thể trêu vào? Ngươi cho dù có cao quýtới đâu, cũng không bằng hoàng đế, bổn đại gia có người hậu thuẫn sau thánhthượng! Tỷ tỷ của ta là Thục phi được hoàng thương sủng aí nhất!" Trần VănHào cuồng ngạo cười to, phảng phất nàng có gì đó cười nhạt.

Quả nhiên là Thục phi, cũng là bởi vì được sủng ái mới có thể nuôi ra những phếvật này!

"Người ngu xuẩn xem mặt liền biết, bản thân là ai hậu thuẫn cũng khôngbiết rõ ràng, cẩn thận ngã đè chết chính mình."

Phượng Phán Nguyệt mở miệng trào phúng.

"Bổn đại gia vừa ý ngươi, là phúc khí của người, đừng không biết xấu hổ,đến lúc đó gặp nạn chịu tội cũng là do ngươi!" Trần Văn Hào uy hiếp.

"Lo cho bản thân ngươi đi! Ngươi rất cần đó." Tên không biết xấu hổ!Hậu thuẫn đằng sau phụ hoàng? Ha! Thật đúng là trâng tráo! kẻ không biết sốngchết, rốt cuộc là ai cho tên heo loại suy nghĩ này?

Nếu không nghĩ bại lộ thân phận, nơi này đâu đến phiên người khác kiêu ngạothay?

Bằng vào nàng là Thẩm Hinh công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, tùy tiệnnhổ một bãi nước miếng, cũng có thể dìm chết Tam công tử phủ Trần quốc cữu này!

"Đáng giận! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, người tới, đem nàng vềcho bổn đại gia!"

"Làm càn!" Lý Ứng Thiên ngăn trước mặt Phượng Phán Nguyệt, mặt khácTiêu Hoàng thì đứng bên phải nàng, hai người tay cũng đang đặt trên chuôi kiếm,Ánh Hà cùng Ánh Bình thì bảo hộ hai bên.

Trong chớp mắt, khách nhân trong tiệm tất cả đều chạy trốn không còn một mảnh.

"Lớn mật, ngươi nghĩ mưu hại hoàng thân quốc thích sao?" Trần Văn Hàosợ tới mức lùi về

sau mấy bước, trốn đến sau đám tùy tùng, mới giương giọng hô to "Ngangnhiên hành hung, ám sát hoàng thân quốc thích, có ai không, giết hắn chota!"

Phượng Phán Nguyệt mắt nhíu lại, không phải bắt lại, mà là giết! Coi mạng ngườinhư cỏ rác như vậy, thật không coi vương pháp ra gì, quả thực quá ghê tởm!

"Thiếu gia, Thịnh công tử đã nói, khi cần thiết có thể nói ra thân phận,dù sao thiếu gia ngài rất dễ dẫn đến phiền toái."

Lý Ứng Thiên thấp giọng nói, không hề máy móc.

Phượng Phán Nguyệt nghe vậy kinh ngạc mắt trợn to. Cái gì gọi là nàng quá dễdẫn đến phiền toái? Đây là lỗi của nàng sao? Nàng rõ ràng ngoan ngoãn ngồi ởđây dùng bữa mà!

"Đại trụ tử, câu nói cuối cùng thật dư thừa." Phượng Phán Nguyệt sắcbén liếc hắn.

Lý Ứng Thiên nhãn giác co lại. "Nô tài chỉ là chi tiết thuật lại lời nóiThinh công tử."

Phượng Phán Nguyệt cắn răng. Thịnh Vũ Hành người này, căn bản không đem nàng đểvào mắt!

"Thiếu gia, ngài muốn nói ra thân phận sao?" Lý Ứng Thiên hỏi.

"Không." Nàng lần nữa cắn răng, nếu như vừa rồi không nghe thấy nội dungcâu chuyện kia, nàng có lẽ sẽ lộ ra thân phận, nhưng là bây giờ không được,nàng không nghĩ ở đây bại lộ mình chính là Thẩm Hinh công chúa.

"Vậy nô tài có thứ muốn khoe." Lý Ứng Thiên tay vừa chuyển, móc ramột khối kim bài, giao cho Phượng Phán Nguyệt.

"Thiếu gia ngài nhìn thứ này được không?"

Ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ!

"Không được!" Nàng không chút suy nghĩ liền trực tiếp phủ quyết, cóthể làm cho ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ tự xưng nô tài cũng bảo vệ người,thân phận hắn đâu thể tùy tiện nghi ngờ được!

“Vậy còn nô tài?" Đổi lại Tiêu Hoàng lấy ra kim bài của mình.

Phượng Phán Nguyệt liếc nhìn, liền trợn trắng mắt. Đây không phải giống nhausao?

Được rồi! Xem ra bọn họ tâm tình có vẻ không tệ, còn có thể trêu đùa như vậy,nàng cần gì khẩn trương, hạ mấy cái mệnh lệnh, sau đó từ từ nhìn đùa giỡn làtốt rồi, bất kể lệnh nàng ra có hay không gây khó dễ người ta.

"Chỉ cần không bại lộ thân phận, cái khác tùy các ngươi." Nàng hướnghai đại nhân ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ nói, sau đó đứng dậy thay đổi chỗngồi. "Ánh Hà, gọi chưởng quầy mang một bình Bích Loa Xuân."

"Dạ, chủ tử." Ánh Hà lĩnh mệnh, bên này thong thả uống trà, bên kiaLý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng nghe lệnh, rút kiếm ra khỏi vỏ, hai ba nhát nhữngtên liên quan đều bị quật ngã, cuối cùng kiếm nhọn đặt tại trên cổ Trần VănHào.

Bịch một tiếng lớn, Trần Văn Hào thân hình nặng nề mà ngã ngồi trên mặt đất,giương lên một trận nhục nhã, cổ kề kiếm sắc, sợ hãi sợ hãi lại không có camlòng.

"Các ngươi chết chắc rồi, bổn đại gia nhất định khiến các ngươi chết khôngchỗ chôn..."

Cổ đau xót, máu chảy xuống. "A a a ——" hắn sợ hãi thét lên, tiếp theotrong nháy mắt, trên mặt đất đã chảy ra một bãi chất lòng đầy mùi khai, TrầnVăn Hào sợ tới mức đái ra quần.

"Đồ vô dụng!" Phượng Phán Nguyệt hèn mọn phiết môi, hại nàng trà nàyđều uống không trôi.

"Muốn chúng ta chết không có chỗ chôn? Hừ! Có muốn hay không ta trước hếtđể cho ngươi chết không toàn thây?"

Lý Ứng Thiên rất có ăn ý, mũi kiếm sắc bén di chuyển chút nữa, chỉ vào dưới hángTrần Văn Hào.

"Không không không... Tiểu nhân có mắt như mù, công tử tha cho tiêu nhânđi..."

"Lần sau còn dám ỷ thế hiếp người không"

"Không dám, không dám!"

"Đại trụ tử, nhị trụ tử, đem tên heo này lột sạch, sau đó ném ra ngoàiđường."

Hai kẻ đường đường là ngự tiền nhất phẩm đái đao hộ vệ, gò má không cách nàokiềm chế co rúm lại, nghe chủ tử ban tặng tên, kiếm trên tay cơ hồ muốn quayngược lại.

"Dạ" Mọi giận dỗi đều đem phát tiết hết lên người Trần Văn Hào, haithanh kiếm xoạt xoạt xoạt, nhanh đến mức không nhìn thấy, chỉ thấy Tiêu Hoàngmột cước đem Trần Văn Hào đá lên không trung, Lý Ứng Thiên thì một một cước đábay ra cửa chính, quần áo bị cắt nát bay lả tả ven đường, chờ Trần Văn Hào rơixuống, đã trở về trạng thái xuất thế, miệng sùi bọt mép choáng váng.

Ừ! Thật ghê tởm, may mắn nàng không nhìn rõ.

Một đám nô tài quỷ khóc thần hào liền xông ra ngoài, nâng chủ tử nhà mình lênđưa về nhà.

"Thật sự là... Một đám ngu xuẩn, cũng không biết che đậy trước, để ngườiqua đường mắc ói thì bọn họ tốt lắm hay sao?" Phượng Phán Nguyệt nói nhỏ.

"Ô, chủ tử, nô tỳ đời này cũng không dám ăn thịt heo rồi, tâm sẽ đentối." Ánh Bình vẻ mặt ảm đạm nói.

"Phì" Hai gã hộ vệ đại nhân phun cười.

"Vị này! Các ngươi như vậy... Tiểu điếm sau này có thể làm sao bâygiờ?" Chưởng quầy vẻ mặt cầu xin đi tới.

"Như thế nào?" Tiêu Hoàng nhíu mày hỏi.

"Cái này... Cái này cái này... Tiểu công tử, tiểu quý nhân, vị Trần tamgia kia là..." Chưởng quầy xoa xoa tay, vạn phần sợ hãi cúi người nóiquanh co.

“Tam công tử phủ Trần quốc cữu, bổn thiếu gia biết, hắn vừa mới tự giớithiệu." Phượng Phán Nguyệt nói thẳng, chủ quán sợ phiền phức là chuyệnđương nhiên, đắc tội quyền quý tuyệt đối không có chuyện tốt để làm.

"Trần Tam gia đúng là hoành hành ở đây, tiểu nhân cùng dân chúng đều phảichịu sự ngang ngược của hán, nhịn một chút thì cũng qua ngày, thời gian này,tiểu công tử hành hiệp tiểu nhân rất cảm kích, khiến mọi người hả giận, chỉlà..."

"Ta hiểu rồi." Phượng Phán Nguyệt cắt đứt ý tứ không nói ra củachưởng quầy. "Ánh Hà, Ánh Bình, các ngươi đi lên lầu thu dọn, chúng ta rờinơi này."

"Chủ tử?" Ánh Bình kinh ngạc hô, trừng trừng nhìn chưởng quầy, lậptức bị Ánh Hà lôi đi thu thập hành lý.

"Thật sự là xin lỗi a! Tiểu công tử, chúng ta còn vợ con công việc, thậtsự không thể trêu vào quốc cữu phủ a!" Chưởng quầy lau mồ hôi.

"Không sao, là chúng ta lỗ mãng, đại trụ tử, đưa một trăm lượng cho chưởngquầy."

"Dạ" Lý Ứng Thiên lấy ra tờ một trăm lượng ngân phiếu giao cho chưởngquầy.

"Không không không, không dám không dám, tiểu công tử lần này nghỉ ngơi ănuống ở đây, toàn bộ đều do tiểu điếm chiêu đãi..."

"Không cần, cứ nhận lấy bạc đi! Ta cũng không muốn là một chủ tử hiếp đápdân chúng đâu."

Phượng Phán Nguyệt cười nhạt một tiếng. "Về sau Trần tam gia lại dẫn người,nói chúng ta đã ly khai, không cần giấu diếm chúng ta đi hướng nào, để bọn họđuổi theo cũng không sao." Nàng nói.

"Tiểu công tử..." Chưởng quầy vẻ mặt cảm động cùng áy náy, mặc dùbiết đi cùng Thịnh công tử, là bằng hữu của lão bản, nhưng bọn họ thật sự khôngthể trêu vào quốc cữu phủ a!

"Đi xuống đi! Chờ hành lý thu thập xong chúng ta đi." Phượng PhánNguyệt phất tay cho chưởng quầy lui, đợi chưởng quầy sau khi rời đi, nhìn haigã hộ vệ phân phó "Lý Ứng Thiên, ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, Tiêu Hoàng, ngươilưu lại, chờ Thịnh công tử sau khi trở về thì đuổi theo."

"Thiếu gia không phải còn muốn tìm người sao? Cứ đi như vậy, muốn điđâu?" Lý Ứng Thiên hỏi.

A! Đi đâu? Đến khách điếm khác rồi lại dẫn Trần tam gia đến?

Vừa rồi không nên khinh địch bỏ qua cho hắn như vậy, hẳn là phải đem hắn giảiquyết mới đúng.

Hai khắc sau, xe ngựa hướng phía ngoại ô kinh thành chạy đi.

Phượng Phán Nguyệt ngồi sau xe ngựa, hai chân lung lay, nhìn trời chiều lập lòemà nhuộm thành một mảnh màu son, bọn họ đứng ở phiến rừng này đã nhiều canhgiờ, cũng không thấy

Tiêu Hoàng dẫn Thịnh Vũ Hành đến.

"Vì sao lâu như vậy không đuổi kịp? Trời sắp tối rồi!" Nhìn phía rừngcây, nàng nhịn không được nói thầm, không yên tâm phân phó Lý Ứng Thiên."Lý Ứng Thiên, ngươi quay lại thành xem chuyện gì xảy ra."

"Thỉnh thiếu gia thứ tội, nô tài không thể rời đi." Lý Ứng Thiên quìxuống.

"Đứng lên đi! Là ta suy nghĩ không chu đáo." Phượng Phán Nguyệt lúcnày cũng mới nghĩ đến, hiện nay bên người cũng chỉ có Lý Ứng Thiên là hộ vệ duynhất, hắn không có khả năng rời đi.

"Chủ tử đừng lo lắng, Thịnh đại nhân là võ Trạng nguyên, Tiêu hộ vệ côngphu cũng khá, bọn họ không có việc gì." Ánh Hà trong xe ngựa sửa sang nệmbuổi tồi cho chủ tử nằm, nhẹ giọng an ủi.

"Đúng đúng, nô tỳ đoán! Thịnh đại nhân nhất định không tìm được người, chonên căn bản không có trở lại Tụ Hiền lâu!" Ánh Bình ngồi chồm hổm trên mặtđất bên cạnh đống lửa, vừa nướng gà, vừa nói.

"Nhưng ta nhớ là không có hạ lệnh không tìm được người sẽ không cho phéptrở về, cũng không có bắt hắn phải ngày đêm đều đi tìm như vậy, lần này đi tậnhai ngày không thấy bóng dáng." Phượng Phán Nguyệt không khỏi phàn nàn.

"Chủ tử nhớ Thịnh đại nhân rồi?" Ánh Bình hì hì cười, nói đùa.

Phượng Phán Nguyệt sững sờ. Nàng... Nhớ hắn? Bỗng dưng trên mặt nóng lên, cóchút xấu hổ trừng Ánh Bình trách mắng: "Ngươi lại nói bậy, cẩn thận ta maylại!"

Ánh Hà thấy rõ, mặt chủ tử ửng hồng, chắc chắn đây không phải là bởi vì trờichiều chiếu vào, có chút lo lắng, chủ tử sẽ không phải...

"Thiếu gia, có tiếng vó ngựa, là hai, hẳn là bọn họ,Thịnh đại nhân cùngTiêu Hoàng." Lý Ứng Thiên đột nhiên nói.

"Thật sự?" Phượng Phán Nguyệt cẩn thận nghe, qua một hồi lâu, mới rốtcục nghe được tiếng vó ngựa. "Thật sự!"

Nàng nhảy xuống xe ngựa, chạy lên trước vài bước, sau đó liền trông thấy ngườicưỡi kị mã sau lưng còn có mặt trời đỏ rực, một thân áo bào trắng bay lên nhẹnhàng, Thịnh Vũ Hành.

Buồn bực trong lòng nháy mắt biến mất, nàng không tự chủ được cười xinh đẹp,đưa tay hướng phía bọn họ vẫy.

Tuấn mã chạy trước, Thịnh Vũ Hành thẳng người, trông thấy phía trước có ngườivẫy tay, trong mắt nổi lên một tia ôn nhu.

"Tiêu Hoàng, chuyện vừa rồi không được để cho công chúa biết, hiểuchưa?" Thịnh Vũ Hành tốc độ chậm dần, để Tiêu Hoàng theo kịp thấp giọngphân phó.

"Nhưng là..."

"Thịnh mỗ cũng không phải là yêu cầu ngươi." Thịnh Vũ Hành lạnh lùngnói.

Tiêu Hoàng rùng mình, "Dạ, nhưng đại nhân bị thương..."

"Không có gì đáng ngại." Thịnh Vũ Hành đạm mạc nói, cách Phượng PhánNguyệt năm, sáu bước liền dừng lại, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, trên mặttrắng nhợt, âm thầm hít vào một hơi sâu, ngồi thẳng lên.

"Ngươi rốt cuộc đi nơi nào? Vì cái gì hai ngày cũng không trông thấy bóngdáng?" Phượng Phán Nguyệt chạy đến trước mặt hắn, trông thấy hắn, tâm tìnhhai ngày căng thẳng được thả lỏng, trong lòng trống trơn, cảm giác vừa nãy cũngbiến mất.

"Bẩm công chúa, thần đã tìm được đôi huynh muội ngài muốn tìm." ThịnhVũ Hành đạm mạc cung kính nói, lấy việc vỗ về ngựa vòng sang bên kia, tầm mắtđều tránh nàng.

"Thật sự? Bọn họ ở nơi nào?" Nàng mừng rỡ hỏi.

"Bọn họ được một đôi vợ chồng thu dưỡng, cuộc sống tuy nghèo khó, nhưngcha mẹ nuôi đối với bọn họ cũng không tệ lắm."

"Mau dẫn ta đi."

"Bọn họ ở ngoài thành phía Tây, cho dù bây giờ lập tức xuất phát, lúc đếnđược cửa thành phía Tây, cửa thành sớm đã đóng cửa."

"Chủ tử, Thịnh đại nhân nói rất đúng, ngày mai đi!" Ánh Hà nhẹ giọngnói.

"Được rồi!" Nàng gật đầu, có chút hoài nghi nhìn con ngựa hắn cưỡi,cảm giác, cảm thấy giống như có chỗ nào không giống với...

"Công chúa, thần cáo lui." Thịnh Vũ Hành khẽ khom người, dắt ngựa điđến bờ sông.

Phượng Phán Nguyệt nhíu mày đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, một hồi lâu, chạyđi.

"Ứng Thiên." Tiêu Hoàng đi đến bên cạnh Lý Ứng Thiên, thấp giọng nói:"Những ngày tới phải cảnh giác một chút."

Lý Ứng Thiên nhãn thần lóe lên "Có chuyện sao?"

"Ừ." Hắn gật đầu, liếc qua Ánh Hà cùng Ánh Bình, tới gần Lý Ứng Thiênbên tai nói nhỏ: "Thịnh đại nhân bị người đả thương, ta không rõ lai lịchđối phương, nhưng mục đích rất rõ ràng là hướng về công chúa, võ công cũngkhông kém."

"Hai người trở về chậm như vậy, cũng là bởi vì chuyện này?"

"Thịnh đại nhân, người đã ngăn cản bọn họ một ngày một đêm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.