Chương trước
Chương sau
Trên đường náo nhiệt, cóba người chủ tớ vô cùng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Một tháng có hai lần trăng tròn, trăng tròn là ngày đầu tháng và ngày mười sáu,mở cửa vào giờ Dậu, đóng cửa vào giờ Hợi.

Hai nô tì vóc dáng cao cao đều thuộc loại tướng mạo cân đối, trong mắt ngườibình thường đã là thiên tiên mỹ nhân, nhưng vừa nhìn thấy tiểu công tử đi ởphía trước các nàng, mới biết được cái gì gọi là thiên tiên.

Nhìn tiểu công tử mặt như quan ngọc, phong thần tuấn tú, giơ tay nhấc chân cònmơ hồ mang theo một tia quý khí, cặp mắt linh động như đứa trẻ nhìn trái nhìn phải,bốn phía âm u dường như lập tức tất cả đều sáng bừng lên.

"Công chúa, công chúa, người xem..." Ánh Bình lời còn chưa nói hết,đã bị một tầm mắt liếc ngang làm cho ngừng lại. "A... Thực xin lỗi, nô tỳnhất thời đã quên, công tử." Nàng ngượng ngùng le lưỡi, lập tức sửa sai.

"Hừ! Nhớ đừng có quên." Phượng Phán Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, cho dùÁnh Bình có nói sai, cũng không có cách mắng nàng vì giờ phút này tâm tình rấttốt.

Bước đi, nàng không tự chủ được mà nghĩ đến Thịnh Vũ Hành, mấy ngày nay, mọi chuyệnlớn nhỏ mà nàng gây cho hắn, làm cho oán khí trong lòng nàng cũng vơi đi bớt,nhưng làm cho nàng khó hiểu chính là, hắn vì sao lại nhẫn nhục chịu đựng?

Rõ ràng nàng đều gây khó dễ với hắn, vì sao cái gì cũng không nói? Có đôi khinàng thậm chí cảm giác được, mỗi lần hắn cũng biết nàng muốn làm gì để chỉnhhắn, lại còn cố ý theo sự tình phát triển theo ý nàng!

Là vì nàng không có báo cáo cho phụ hoàng trị hắn tội chết, cho nên hắn mớikhắp nơi nhượng bộ bao dung sao?

Nghĩ đến chén trà ngày đầu tiên kia, hắn kỳ thật ngay từ đầu đã biết có vấn đề,cho nên mới chậm chạp không uống, đến lúc hắn hỏi vấn đề kia, nàng nói muốn saunày chính mình tính sổ, hắn liền không do dự một ngụm uống xong chén trà kínhsư kia.

Sau nhiều sự kiện chỉnh hắn, làm cho cảm giác của nàng càng thêm rõ ràng—— hắnlà cố ý cho nàng trả thù hắn.

Thịnh Vũ Hành trong lòng làm gì đều tính toán, nàng hoàn toàn không hiểu nổi,nàng thậm chí đoán không được hắn tại sao phải giúp nàng tìm người, rõ ràng mộtngày trước mới bị nàng hung ác gây chuyện, trời lạnh lại bị đổ nước cho ẩm ướtkhắp người, không có sinh bệnh thật đúng là may mắn...

Đột nhiên dừng bước lại, lập tức bị hai thị nữ đi sau lưng đâm vào lưng làm cholảo đảo một chút.

"Nô tỳ đáng chết, công tử thứ tội!" Ánh Bình vội vàng thấp giọng xinlỗi.

Phượng Phán Nguyệt có chút không kiên nhẫn phất tay, ngăn nàng la hét ầm ĩ, cấtbước tiếp tục đi về phía trước, bất quá đã không còn hào hứng đi dạo phố

Hắn vì cái gì xin nghỉ? Là vì... Bị bệnh sao?

Nghĩ đến ngày ấy hắn thỉnh thoảng bóp trán, trên mặt hiện ra chút sắc hồng nhànnhạt, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là ngày đó hắn bị bệnh a!

"Công tử, ngài mai không phải học thuộc ba bài Kinh Thi sao? Ngài đã chuẩnbị xong chưa?" Ánh Hà lo lắng hỏi, dù sao chủ tử không có học tốt khóa họckia, bị phạt chính là các nàng!

"Ừ." Phượng Phán Nguyệt có chút không yên lòng đáp lại, trong chốclát sau đột nhiên quyết định, "Đi, chúng ta đi thăm Thịnh Thái Phó."

"Hả? Công tử muốn đi thăm Thịnh Thái Phó?" Ánh Hà kinh ngạc, cáinày... Chủ tử có phải là đã quên mình là vi phạm lời dặn của Thái Phó khôngđược xuất cung, lại vẫn dám ngang nhiên đi gặp?

"Đúng! Bản công tử chưa từng đến phủ của Thịnh Thái Phó!" Phượng PhánNguyệt ha ha cười.

"Hơn nữa, được Thịnh Thái Phó dạy bảo đã hơn một tháng, thừa dịp hôm nayxuất cung, đến thăm hỏi chút, cho… phải lễ, cũng là bổn phận của đệ tử."

"Nhưng công tử, ngài không phải đã quên chúng ta là trốn ra khỏicung?" Ánh Hà than thở, có đạo tặc nào còn chạy đến trước mặt quan nóirằng chính mình trộm đồ?

"Không sao." Nàng cười cười phất phất tay, dù sao nàng thế nào cũngphải đi xem, Thịnh Vũ hành không có bệnh còn không nói, nếu thật bị bệnh...

Cau mày, như không nghe thấy thở dài, thực bị bệnh thì sao nàng còn không cónghĩ đến, hoặc là... Ngừng gây chuyện, đừng có lại trả thù hắn nữa!

"Đi thôi!" Không hề nghĩ nhiều, nàng trực tiếp hạ lệnh, xoay ngườirời đi lần nữa, ở bên đường chờ xe ngựa đi tới.

"Chủ tử." Người phu xe ngồi trên yên thấy chủ tử trở về, lập tức nhảyxuống xe ngựa quỳ xuống đất thỉnh an.

"Đứng lên đi! Có biết quý phủ Thịnh Thái Phó ở chỗ nào?" Phượng PhánNguyệt hỏi.

"Bẩm chủ tử..., nô tài biết, ngay tại trên đường đến thành Tây." Xaphu cung kính đáp.

"Ngươi đã biết rõ, thì đi đi!"

Sau khi lên xe, xe ngựa liền chậm rãi chạy nhanh hướng Thành Tây phủ Thái Phó.

Xe đi mất ba canh giờ, rốt cục ngừng lại.

"Chủ tử, đã đến phủ Thịnh Thái Phó." Xa phu tại bên ngoài hô.

Ánh Hà cùng Ánh Bình xuống xe trước, xoay người vươn tay giúp chủ tử các nàngxuống xe ngựa.

Phượng Phán Nguyệt ngẩng đầu nhìn cánh của màu son trước mắt, trên cửa treo tấmbiển đề hai chữ "Thịnh viên"

Hả? Không phải là treo "Phủ Thái Phó" sao!

"Đem xe đỗ ở một bên đi, đừng chắn đường đi." Nàng phân phó.

"Dạ" Xa phu lĩnh mệnh.

"Đi gõ cửa." Phượng Phán Nguyệt lại mệnh lệnh.

Ánh Hà tiến lên gõ cửa, qua một hồi lâu, cửa chính màu son mới từ từ mở ra, mộtông cụ đầu tóc hoa râm thò đầu ra.

"Xin hỏi các vị có chuyện gì sao?"

"Ông cụ, chủ tử của nhà ta tới thăm hỏi Thịnh Thái Phó." Ánh Hà nói.

"Xin hỏi quý chủ tử là?" Ông cụ vô ý thức nhìn về phía người ở dướicầu thang, một thân tiểu công tử quý khí.

Ánh Hà không biết trả lời, quay đầu lại nhìn về phía chủ tử.

Phượng Phán Nguyệt mỉm cười, bước lên vài bậc thang, đi tới trước cánh cửa màuson, tiếng nói nhẹ nhàng "Thấm Hinh công chúa."

Ông cụ sững sờ, vị tiểu công tử trước mắt này, mãi đến bốn chữ rốt cục tiến vàođầu óc của hắn, hắn mới vội vàng đem cửa mở ra, quỳ xuống đất. "Nô... Nôtài tham kiến công chúa, công chúa vạn phúc kim an."

"Đứng lên đi!" Phượng Phán Nguyệt nghênh ngang đi tới cửa. "Xinhỏi ông cụ, Thịnh Thái Phó có ở đây không?" Nàng hỏi, nhìn vào lối hẹp bêntrong nhà.

"Bẩm công chúa, thiếu gia không có ở phủ, nhưng hẳn là rất nhanh sẽ trởvề, kính xin công chúa đợi chút." Ông cụ tranh thủ thời gian đóng cửa lại,cung kính đi theo.

"Thái Phó không có ở phủ?" Phượng Phán Nguyệt có chút thất vọng."Hắn xin nghỉ ba ngày để làm gì đây!"

"Bẩm công chúa, thiếu gia là nhiễm phong hàn mới xin nghỉ." Ông cụcho rằng công chúa nghi ngờ chủ tử nhà mình giả bộ cáo ốm không vào triều,không làm việc, chạy theo giải thích.

Nàng sững sờ. "Phong hàn?"

"Đúng vậy, ngày ấy thiếu gia cả người ướt đẫm hồi phủ, trời thì lạnh, đêmđó người bắt đầu nóng ran, nhưng hôm sau thiếu gia vẫn vào cung thượng triều,sau khi hồi phủ liền ngã bệnh."

"Như vậy ư!" Phượng Phán Nguyệt có chút chột dạ. Nguyên lai ngày đóhắn quả thật đã bị bệnh, hắn vì cái gì cũng không nói? Mà ngay cả xin nghỉ lýdo cũng không viết, chẳng lẽ là bởi vì không muốn làm cho nàng áy náy sao?"... Hiện tại thân thể Thái Phó như thế nào?" Nàng quan tâm hỏi.

"Bẩm công chúa, thiếu gia thân thể bồi dưỡng hai ngày mới tốt chút ít, tuynhiên vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng đã không còn đáng ngại, đại phu nóiuống thêm ba thang thuốc có thể hoàn toàn khỏi hẳn."

"Ông cụ, Thái Phó hắn bệnh cũng chưa khỏi, không nghỉ ngơi cho tốt, lạichạy tới chỗ nào rồi?" Nàng nhíu mày.

"Bẩm công chúa, là vì có biểu muội đến tìm thều gia, nói có chuyện gấpthương lượng, thiếu gia mang bệnh trong người mà vẫn ra ngoài." Ông cụ giảithích.

Phượng Phán Nguyệt dừng bước lại, không tiếp tục đi lên phía trước.

“Thái Phó không ở phủ, bản công chúa không quấy rầy" Cố gắng đè xuống nỗithất vọng kia, nàng hướng ông cụ cáo từ, rời khỏi Thịnh viên.

Vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy Thịnh Vũ Hành đứng ngoài cửa cùng một nữ tửxinh đẹp bên cạnh chiếc xe ngựa, một bên còn có các tỳ nữ ăn mặc đẹp đẽ.

"Biểu ca, cám ơn huynh giúp Linh Nhi, Linh Nhi..." Tiểu mỹ nhân mảnhmai đứng không vững, liền ngã vào lòng Thịnh Vũ Hành.

Phượng Phán Nguyệt nắm hai bàn tay, đôi mắt linh động hơi nhíu lại, nhìn cảnhtượng hai người thân mật, lại nhìn Thịnh Vũ Hành ôn hòa vòng tay ôm nàng kia.

"Huynh đã nói chuyện với dượng rồi, muội không cần lo lắng, chăm sóc tốtchính mình, an tâm chờ làm tân nương là được rồi." Thịnh Vũ hành ổn địnhthân thể của nàng.

Tân... Nương? Phượng Phán Nguyệt thân mình hơi ngã một cái, tựa trên người ÁnhHà.

"Biểu ca!" Tiểu mỹ nhân thẹn kêu.

"Được rồi, mau trở về thôi!" Thịnh Vũ Hành mỉm cười, cẩn thận giúpnàng lên xe ngựa, buông màn xe, dặn dò tỳ nữ chú ý chiếu cố, dặn dò xa phu chúý lái xe.

Xe ngựa sau khi chậm rãi rời đi, Thịnh Vũ Hành mới vuốt vuốt đầu có chút đau,xoay người chuẩn bị vào nhà thì trông thấy cửa chính đã mở, mà người đứng trongcửa...

Phượng Phán Nguyệt thu hồi tầm mắt, đứng thẳng người bước ra cửa chính, đi vềphía xe ngựa cách đó không xa.

"Công chúa!" Thịnh Vũ Hành không nghĩ ngợi, bước lên giữ chặt taynàng.

"Làm càn!" Phượng Phán Nguyệt nghiêm nghị quát tháo, vứt bỏ tay củahắn. "Đừng đụng ta! Đừng có dùng cái tay kia..." Đang nói, nàng bỏlửng.

Thịnh Vũ Hành khẽ giật mình, sững sờ nhìn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn về phíanàng, sắc mặt có chút tái nhợt, giây lát, hắn lộ ra một bộ dáng tự giễu.

"Thần mạo phạm, thỉnh công chúa thứ tội." Hắn lùi một bước, cúi đầucung kính thỉnh tội.

Phượng Phán Nguyệt cắn cắn môi. Nàng cũng không phải cố ý muốn ra vẻ công chúakiêu căng, nàng chỉ là... Chỉ là...

Nàng cũng không biết mình rốt cuộc là thế nào, có cổ bực mình ngăn chặn ngực,nàng cảm thấy chịu không được... Chịu không nổi bàn tay vừa ôm cô gái kia lạicầm lấy tay nàng.

Nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến bệnh của hắn chưa khỏi hẳn, lại vì nữ tửkia ôm bệnh bôn ba, vì nữ tử kia ôn nhu cười, lại so với giờ phút này hắn đốivới nàng như vậy, lạnh nhạt...

Tâm không hiểu cảm thấy rất khó chịu, cảm giác chính mình bị ủy khuất, nhưng làkhông biết vì cái gì nàng lại có cảm xúc phức tạp như vậy.

Hắn còn muốn đối nàng kia nói —— an tâm chờ làm nương tử...

"Chủ tử?" Ánh Hà phát hiện chủ tử khóc, cả kinh không biết làm sao.

Thịnh Vũ Hành nghe thấy tiếng, giương mắt, trông thấy nước mắt chảy xuống, tâmbỗng nhiên đau xót, nhịn không được tiến lên một bước.

"Công chúa, phát sinh chuyện gì sao? Vì sao công chúa lại ở chỗ này?"Nhìn vào đôi mắt buồn bã kia, lời của hắn nghẹn lại, không biết nên nói cái gì.

Phượng Phán Nguyệt quay lưng lại, đứng thẳng, không hiểu sao cảm thấy mình khócnhư vậy rất mất mặt.

"Hồi cung!" Nàng khàn khàn nói, nhanh chóng tiến vào trong xe ngựa,cũng không quay đầu lại rời đi.

Thịnh Vũ Hành không ngăn lại, lặng yên đứng ở tại chỗ, đưa mắt nhìn xe ngựabiến mất tại chỗ kia.

Nàng làm sao vậy? Vì cái gì khóc? Là bị cái gì ủy khuất mới đến tìm hắn sao?

"Thiếu gia." Ông cụ đi vào bên người chủ tử. "Trời giá rét, thânthể của ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục đâu, vào nhà đi!"

"Phúc bá, công chúa nàng đến đã bao lâu?"

"Chưa đến một khắc, ngay đại sảnh cũng còn chưa đi đến, biết rõ thiếu giabị bệnh lại không ở phủ, đã nói không quấy rầy." Phúc bá giải thích.

"Công chúa lúc đến tâm tình như thế nào?"

"Thoạt nhìn khá tốt, biết rõ thiếu gia ngài không ở phủ có chút thất vọng,nghe được thiếu gia ngài là bởi vì phong hàn xin nghỉ, bộ dạng giống như cóchút áy náy, mặt khác đều tốt." Phúc bá tinh tế hồi tưởng.

Phải không? Vừa rồi ở bên ngoài, nàng vì sao lại có vẻ mặt đau thương oán giận?

Đáng chết, đầu đau quá!

Hôm sau, Thịnh Vũ Hành vào triều, tất cả tâm tư đều ở bên Mặc Hương Các kia.Nàng sẽ gặp hắn sao? Hôm qua cứ như vậy rời đi, hôm nay nàng sẽ gặp sao?

Thật vất vả đợi đến lúc hạ triều, hắn không thể chờ đợi được chạy tới Mặc HươngCác.

Gặp hai thị nữ thiếp thân của nàng đứng ở bên ngoài Mặc Hương Các, hắn âm thầmnhẹ nhàng thở ra, biết rõ nàng ở bên trong.

Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa Mặc Hương các, đạp mạnh đi vào, liền trông thấybóng dáng duyên dáng yêu kiều đứng ở sau án, một tay chấp bút viết chữ, khôngcó ngẩng đầu.

"Thái Phó mời ngồi, bản công chúa lập tức xong ngay." Phượng PhánNguyệt ngữ điệu đạm mạc vang lên.

Thịnh Vũ Hành không tiếng động thở dài, đi đến trước án xem nàng tại viết nhữngthứ gì.

Đó là một bức họa, một cây hồng mai duyên dáng yêu kiều, nhiều điểm đỏ bừng tạitrên cành tách ra, thấy nàng điểm xuống vài nét cuối cùng của bức tranh, đembút đặt trên giá, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

"Thật là một bức Tuyết Mai tỏa hương thơm." Hắn tán thưởng nói."Bức họa này bất luận nét vẽ hay ý cảnh, so với hơn tháng trước đều tiếnbộ rất nhiều."

Phượng Phán Nguyệt sửng sốt, nghiêng đầu nhìn hắn, dường như đối với lời khenngợi của hắn rất bất ngờ, đột nhiên lông mày hơi nhíu lại, chẳng lẽ hắn là bởivì việc hôm qua, cho nên mới tận lực ca ngợi nàng? Đáy mắt hiện lên một tiabướng bỉnh, nàng cười cười.

"Thái Phó khen trật rồi." Nàng đạm mạc đáp lại, trong giọng nói khôngcó một chút vui sướng.

"Thái Phó thân thể đã bình phục rồi sao?"

Thái độ của nàng làm hắn sững sờ, ngực thắt lại, hắn rũ mắt xuống, đáp lại bằnggiọng hờ hững: "Đa tạ công chúa quan tâm, thần đã khỏi bệnh."

"Thái Phó nhìn sắc mặt không tốt lắm." Phượng Phán Nguyệt nói thẳng.

"Thần không sao." Thịnh Vũ hành nhấn mạnh. "Công chúa, thầntrước khi xin nghỉ có cho công chúa bài tập, không biết công chúa đã chuẩn bịtốt chưa?"

"Ừ..." Phượng Phán Nguyệt ánh mắt chớp chớp, không rõ ràng đáp lại,rời khỏi án đến bàn tròn bên cạnh, tự tay rót chén trà. "Thái Phó uốngchén trà nóng, đây là trà xuân Long Tĩnh, hy vọng có thể hợp khẩu vị TháiPhó."

Thịnh Vũ Hành nói lời cảm tạ tiếp nhận, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uốngxuống, cũng không sợ nàng trong trà hạ dược, bởi vì hắn hiểu rõ, cùng một loạithủ đoạn nàng sẽ không thèm dùng đến lần thứ hai.

"Trà ngon." Hắn tán thưởng nói. " Tối hôm qua công chúa đến hànxá, thần không có tiếp đón tốt, chậm trễ công chúa, thật sự là tội đáng chếtvạn lần."

"Không có gì, bản công chúa không mời mà tự đến, trở thành khách không mờimà đến, thất lễ mới đúng." Nàng cười nói. Ha ha, muốn làm bộ vậy cùng nhaulàm.

"Công chúa khách khí." Thịnh Vũ Hành cười yếu ớt. "Đúng rồi, vềviệc thần giúp công chúa tìm người, thần đã hỏi qua bạn bè, Cúc Chi Phường cũngkhông có người này."

Phượng Phán Nguyệt nhíu mày, nói như vậy nàng quả nhiên bị gạt, nhưng vì cáigì?

Nghĩ đến nếu mình thật vào cái chỗ kia, hậu quả... Hai tay nắm chặt, mồ hôi ướtlưng, xem ra nàng thật sự quá sơ suất.

"Thỉnh công chúa yên tâm, thần sẽ tiếp tục tìm kiếm nơi khác, có thể tốnnhiều thời gian, thần nhất định sẽ làm hết sức."

"Người đã không ở nơi đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, bản công chúa muốn tựmình tìm người, không làm phiền đến Thái Phó."

"Công chúa không cần khách khí, vi thần ở ngoài cung, việc tìm kiếm sẽthuận lợi hơn công chúa."

“Bản công chúa cảm tạ Thái Phó."

Ngươi tới ta đi, khách sáo một phen, trà cũng uống xong rồi.

"Nếu công chúa chuẩn bị tốt, mời đọc thuộc hết một lần đi!" Khách sáoxong rồi, Thịnh Vũ Hành quay trở lại đề tài học hành.

"Ba ngày này bản công chúa căn bản không có học" Phượng Phán Nguyệtnhún nhún vai, làm ra vẻ không có gì.

Thịnh Vũ Hành sững sờ, không nghĩ tới nàng thừa nhận nhanh như vậy, mà vẻ mặtcủa nàng cũng không thèm chú ý, bộ mặt không nghe lời, rõ ràng là muốn chọcgiận hắn.

Hắn nhìn nàng, tự hỏi có phải là muốn giả bộ tức giận, thấy nàng khiêu khíchhất cằm lên nghênh ngang nhìn mặt hắn, tầm mắt trên không trung giao nhau.

Hắn con mắt lạnh xuống, cùng nàng đối mặt, hai người không hề yếu thế.

Bầu không khí chật hẹp, dường như hết sức căng thẳng, dần dần, ánh mắt lạnh lẽokia hiện lên một chút ấm áp, ánh mắt khiêu chiến còn lại kia nổi lên một tia mờmịt.

Bốn phía yên lặng, đối diện với mâu quan không hề di chuyển, hai người đều thấyđược chính mình trong mắt đối phương.

"Hoàng thượng giá lâm ——" Bên ngoài đột nhiên có tiếng nội thì truyềnđến

Hai người cả kinh, đồng thời phục hồi tinh thần, nhìn nhau một cái, không hiểusao đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, lại đồng thời bỏ qua chuyện đấumắt, đi về hướng cửa chính cung nghênh Thương Hạo đế.

"Nhi thần khấu kiến phụ hoàng."

"Thần khấu kiến hoàng thượng."

"Bình thân, bình thân." Thương Hạo Đế ha ha cười, một tay đở ái nữdậy.

"Tạ phụ hoàng."

"Tạ hoàng thượng."

“Trạng nguyên xin nghỉ ba ngày, thân thể đã tốt chưa?" Thương Hạo Đế kéoái nữ ngồi xuống ghế, một bên quan tâm hỏi thăm Thịnh Vũ Hành.

"Bẩm hoàng thượng, thần đã khỏi bệnh, tạ hoàng thượng quan tâm."Thịnh Vũ Hành cung kính nói.

"Phải không?" Thương Hạo Đế cau mày, nhìn thấy sắc mặt trạng nguyêncó vẻ không tốt.

"Như thế nào trẫm xem ngươi sắc mặt rất không tốt?"

"Phì!" Phượng Phán Nguyệt nhịn không được bật cười khì khì.

"Nguyệt Nhi, cười cái gì?" Thương Hạo Đế nghi hoặc.

"Bởi vì lời phụ hoàng vừa hỏi..., Nguyệt nhi cũng vừa mới hỏi, có thể TháiPhó cố chấp không xin nghỉ thêm mấy ngày tịnh dưỡng cho tốt!"

"Thần tạ hoàng thượng, công chúa quan tâm, thần thật sự đã không việcgì." Thịnh Vũ Hành nói, liếc công chúa một cái, nàng thật khéo cười kháchẳn bộ dáng lãnh đạm lúc trước, thật sự là cách biệt một trời, hắn phát hiện,nàng cười như vậy thật đẹp, cười rất thích hợp với nàng.

"Thịnh khanh đã nói như vậy, trẫm cũng không miễn cưỡng Thịnh khanh."Thương Hạo đế gật đầu, nhìn hai người cười "Các ngươi vừa mới học cái gì?"

"Bẩm hoàng thượng, thần đang kiểm tra công chúa thuộc lòng vài bài thơ, đólà ba ngày trước thần giao cho công chúa học." Thịnh Vũ Hành vẻ mặt bìnhtĩnh nói, coi như không có cảm nhận được ánh mắt kia như muốn chọ thủng mặthắn. Chỉnh sửa hắn, hắn cam tâm chấp nhận, nhưng việc giáo dục, cần phải học,hắn muốn làm hay không, cũng là chức trách của hắn.

"A? Vừa lúc trẫm tới." Thương Hạo đế cười gật đầu, nhìn ái nữ"Nguyệt Nhi, Thái Phó muốn ngươi đọc vài bài thơ? Cũng đọc cho phụ hoàngnghe một chút đi!"

"Thưa phụ hoàng, Thịnh Thái Phó muốn Nguyệt Nhi đọc thuộc bài Kinh Thi vệPhong Kỳ, thạc nhân hòa manh, Thịnh Thái Phó lại xin nghỉ ba ngày họcnày." Phượng Phán Nguyệt ôm cánh tay Thương Hạo Đế, yêu kiều cười nhìnThương Hạo Đế. "Bất quá a! Nguyệt Nhi ba ngày liền đều không cầm qua KinhThi."

"A?" Thương hạo đế nhíu mày, ý cười sâu trong mắt. Cái này KinhThi... Nguyệt Nhi từ lúc mười tuổi đã học thuộc làu rồi, lúc này nha đầu kialại muốn chơi trò gì đây?

Thịnh Vũ Hành cảm thấy kinh ngạc, ngược lại không có ngờ tới nàng đối mặt hoàngthượng kiểm tra thí điểm cũng thẳng thắn thừa nhận như thế? Nàng là ỷ vào hoàngthượng sủng nàng, không có sợ hãi sao?

Ừ, không giống, chẳng lẽ nàng lại có cái chủ ý gì rồi?

"Nguyệt nhi, lời này... Vậy mà ngươi cũng nói ra miệng được!" ThươngHạo Đế giả ý trách cứ.

"Nhưng phụ hoàng, Thái Phó nói, không học thuộc sẽ phạt chép mười lần, họctốt lại không có ban thưởng, nói đúng ra là, thưởng phạt bất công, ngồi họcthật không có sức lực!"

Đôi môi đỏ mọng cong cong lên, bộ dáng vạn phần bất bình, nhìn Thương Hạo Đếtha thiết.

"Ừ, ái khanh như vậy là không đúng rồi." Thương Hạo đế quả nhiên sủngái nữ, cười ha hả nhìn về phía Thịnh Vũ Hành.

Thịnh Vũ Hành giữ nguyên bộ mặt, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chờ nàng nóicho cùng muốn làm gì.

"Đúng đúng, phụ hoàng anh minh." Phượng Phán Nguyệt gật mạnh đầu.

"Ha ha, Nguyệt Nhi nghĩ muốn ban thưởng cái gì nào?" Thương Hạo đế haha cười hỏi.

Phượng Phán Nguyệt đảo mắt một vòng, cười ngọt ngào.

"Phụ hoàng, Nguyệt Nhi muốn xuất cung." Cười nhìn phụ hoàng của nàngnhíu mày. "Không phải chỉ là ra ngoài cung, trước khi cửa cung đóng liềnvội vàng hồi cung, nhi thần muốn ở dân gian du ngoạn một thời gian."

"Hoang đường!" Thương Hạo Đế nhíu mày thấp khiển trách.

"Phụ hoàng." Phượng Phán Nguyệt chuyển thái độ, quỳ xuống, ngửa đầunghiêm túc nhìn phụ hoàng "Có câu đi ngàn dặm đường hơn đọc vạn quyểnsách, cầu phụ hoàng thành toàn."

Thịnh Vũ Hành vẫn cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên người Phượng PhánNguyệt đang quỳ dưới đất. Nguyên lai đây mới là mục đích của nàng, nhưng dungoạn dân gian...

Nàng cho rằng dân gian tựa như kinh thành phồn hoa, có thể dễ dàng chơi đùa nhưvậy sao?

Khó tránh khỏi không biết trời cao đất rộng.

"Ngươi!" Thương Hạo Đế vừa giận vừa tức, nhìn ái nữ yêu quý trong mắthiện lên sương mù mông lung, nhưng vẫn là kiên cường nghiêm túc nhìn, hắn thậtkhông nỡ trách cứ.

"Phụ hoàng, nhi thần mười sáu rồi, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của nhithần, nhi thần thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây làm một vật chết,cầu phụ hoàng thành toàn."

"Vật chết? Được, tốt lắm, vậy trẫm sẽ phải kiểm tra ngươi!" ThươngHạo Đế đè nén khí tức đến cực điểm. "Nếu như ngươi có thể thông qua sáthạch của trẫm, trẫm sẽ cho ngươi thời gian một năm, cho phép Thịnh Thái Phócùng ngươi ra ngoài dân gian!"

Cái gì? Thịnh Vũ Hành kinh ngạc giương mắt nhìn hoàng thượng.

Xin hỏi, cái này mắc mớ gì tới hắn?

Trong lòng nghĩ như vậy, lại có cảm xúc khác lưu chuyển trong người, tầm mắtkhông nhẫn nại nhìn Thẩm Hinh công chúa, cùng nàng một năm sao? Hoàng thượngmuốn hắn cùng Thẩm Hinh công chúa du ngoạn một năm?

"Phụ hoàng." Phượng Phán Nguyệt dời tầm mắt, ngửa đầu nghiêm túc nhìnphụ hoàng. "Thịnh Thái Phó là văn võ trạng nguyên năm nay, có thể vănthiện võ, làm Thái Phó của nhi thần đã là rất ủy khuất, nay lại cùng nhi thầnđi ra ngoài dân gian, nhi thần sẽ làm mai một trụ cột nước nhà, nhi thần thậtsự không đảm đương nổi, khẩn cầu phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."Phượng Phán Nguyệt ấm giọng từ chối nhã nhặn.

Chỉ nhìn lướt bộ dạng hắn cũng đủ biết hắn không muốn, hắn đã không muốn, nàngđương nhiên cũng không miễn cưỡng hắn, nàng ra khỏi cửa du ngoạn, phải mangtheo một "tùy tùng" tâm không cam lòng không nguyện, thật mất hứng!

Thịnh Vũ Hành ánh mắt trở nên lạnh lẽo, khó chịu nhìn Phượng Phán Nguyệt. Nàngcứ như vậy muốn vội vàng vứt hắn qua một bên sao? Nghĩ đến nàng muốn rời xahắn, khiến lòng của hắn chẳng chút vui mừng.

"A?" Thương Hạo Đế nhíu mày nhìn về phía Thịnh Vũ Hành, xem hắn ngheNguyệt Nhi không cho hắn cùng đi thì thấy lóe lên chút hờn giận vội biến mất,làm Thương Hạo Đế mỉm cười.

"Thịnh Thái Phó thế nào?"

"Hồi hoàng thượng, thần thân là Thái Phó của công chúa, vốn là có tráchnhiệm tu chỉnh dạy bảo công chúa, công chúa đã muốn xuất cung một năm, bản thânphải theo, công chúa không muốn là "vật chết", như vậy thân là TháiPhó công chúa, thần đương nhiên lấy các loại "vật còn sống" làm thứdạy bảo công chúa." Thịnh Vũ Hành đạm mạc nói.

Phượng Phán Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, mà Thịnh Vũ Hành thì thản nhiên nhìn lạinàng, trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo khiêu khích, phảng phất như đang nói: ngươinghĩ vứt bỏ ta, chính mình tiêu dao khoái hoạt, ta sẽ bám lấy ngươi, đem ngươitrói ở bên người.

"Được!" Thương Hạo đế nhìn hai người "mắt đi mày lại", cốgắng nhịn cười, đáp lại Thịnh Vũ Hành bằng một lời khen thưởng "Không hổlà trạng nguyên trẩm ngự bút khâm điểm, trẫm quả nhiên không có nhìn lầmngươi."

"Hoàng thượng khen sai rồi, thần chỉ là làm tròn bổn phận."

"Phụ hoàng, ý của người là? Người đáp ứng rồi sao?" Ý tứ không rõràng, nhưng tất cả đều đã hiểu!

"Nguyệt Nhi, ngươi có thể xuất cung, nhưng phải đáp ứng điều kiện của trẫmmới được." Thương Hạo Đế nhìn ái nữ, vuốt râu trầm ngâm nói.

"Điều kiện gì?" Phượng Phán Nguyệt đôi mi thanh tú nhíu lại, thoángnghĩ, cũng không cần quá lo lắng, bởi vì nàng biết rõ phụ hoàng yêu thươngnàng, tuyệt đối sẽ không cho điều kiện khó xử.

"Thứ nhất, ngoại trừ Thịnh khanh bên ngoài, còn phải mang theo vài tên hộvệ công phu tốt, cùng vài cung nữ hầu hạ, xuất môn bên ngoài có nhiều khi gặpkhó khăn, không có người hầu hạ sao được? Phụ hoàng sẽ cho tuyển chọn một sốngười trước. Thịnh khanh, việc này sẽ do ngươi đảm nhận.

"Thần tuân chỉ." Thịnh Vũ Hành lĩnh mệnh.

"Phụ hoàng, hộ vệ hai người là đủ rồi, không cần quá nhiều, dù sao NguyệtNhi xuất cung, cũng chỉ là một dân chúng bình thường, không có nguy hiểmgì." Phượng Phán Nguyệt ngỏ ý, nàng cũng không muốn mang một nhóm ngườiđông, quá mệt mỏi, cũng quá mất hứng. "Trừ Ánh Hà và Ánh Bình ra. Tất cảnhững người khác đều không cần, đơn giản, thuận tiện."

Thương Hạo Đế do dự "Thật sự không cần mang theo nhiều cung nữ và ngườihầu hạ sao?"

"Phụ hoàng, thật sự không cần, Nguyệt Nhi có thể lo cho mình, Ánh Hà cùngÁnh Bình là đủ rồi." Nếu như có thể, nàng không muốn mang theo hai ngườiđó, nhưng nếu vậy nhất định bị nước mắt hai người dìm chết đuối mất.

"Được rồi! Theo ý ngươi." Thương Hạo Đế nhìn ái nữ, một hồi lâu mớimiễn cưỡng gật đầu.

Phượng Phán Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, hiện nay không tính Thịnh Vũ Hành, nàngcòn có bốn gã người hầu sao? Ai, cũng được, nàng ngây thơ nghĩ rằng mình có thểphiêu bạt giang hồ.

"Được." Nàng gật đầu, điều kiện thứ nhất xem như xong, có thứ nhất,vậy có thứ hai. "Thứ hai?"

"Thứ hai, trên đường đi, ngươi đều phải nghe lời Thịnh khanh, không thể tùyhứng gây chuyện."

"Cái gì?" Phượng Phán Nguyệt há hốc mồm. Điều này là cố tình, nàng làmuốn xuất cung chơi, cho Thịnh Vũ Hành đi theo đã là khó khăn rồi, còn muốnnghe lệnh y? Vậy nàng còn chơi cái gì đây?

"Đây là điều kiện phụ hoàng, không đáp ứng, sẽ không được ra cung."Thương Hạo đế nhắc nhở ái nữ.

Phượng Phán Nguyệt há mốm, lại ngặm lại, oán hận trừng mắt nhìn vẻ mặt đạm mạc,thờ ơ của Thịnh Vũ hành. Đều là hắn làm hại!

"Nguyệt Nhi biết rồi, Nguyệt Nhi đáp ứng là được." Hừ! Đáp ứng trước,đợi sau khi xuất cung, cho dù nàng không nghe, Thịnh Vũ Hành có thể làm gìnàng.

"Thứ ba..."

"Hả? Còn nữa?" Nàng sững sờ.

Thương Hạo đế cười cười. "Điều kiện cuối cùng, cũng là điều kiện quantrọng nhất."

"Phụ hoàng cứ nói." Phượng Phán Nguyệt bỗng nhiên có dự cảm bất an.

"Ngươi đã mười sáu tuổi rồi, đợi cho một năm này chấm dứt, trở lại hoàngcung, phụ hoàng sẽ chỉ hôn, ngươi không được phản đối." Thương Hạo Đế vẻmặt bình tĩnh nói.

Phượng Phán Nguyệt kinh ngạc nhìn phụ hoàng. Chỉ hôn?

Chẳng biết tại sao, ánh mắt của nàng hướng phía Thịnh Vũ Hành, đúng lúc thấyánh mắt hắn có vẻ kinh ngạc, giống như cũng bởi vì điều kiện thứ ba của hoàngthượng mà kinh ngạc.

"Nguyệt Nhi yên tâm, phụ hoàng sẽ thay ngươi chọn lựa một phò mã tốt, sẽkhông ủy khuất ngươi." Thương Hạo Đế cười nói, ánh mắt không nhìn haingười.

"Phụ hoàng, Nguyệt Nhi..."

"Đây là điều kiện, Nguyệt Nhi không đáp ứng, chuyện xuất cung một năm thôiđi." Thương Hạo đế thấy nữ nhi yêu quý há mồm, xem biểu tình chỉ biết tínhtoán phản đối, vì vậy sớm một bước cắt lời của nàng.

Phượng Phán Nguyệt miệng mở rộng, nhìn phụ hoàng, không phát ra được thanh âmnào.

"Ừ? Như thế nào? Phụ hoàng chờ." Thương Hạo Dế trìu mến cười nhìn áinữ.

Nàng rũ mắt xuống, lại không tự chủ giương mắt nhìn hướng Thịnh Vũ Hành, hắnđang nhìn nàng, không hề chớp mắt, nàng không rõ đáy mắt hắn biểu lộ loại thầnsắc gì, có thể không hiểu, trong nội tâm đã cảm thấy có chút chua xót.

Không có cách cứu vãn sao!

Dẫu sao nàng đã mười sáu, nữ nhân hoàng thất, còn chưa tới mười sáu đã kết hôn,nàng so với những người khác được tự do hơn nhiều, phải nên thỏa mãn.

"Nhi thần... Tuân chỉ." Nàng cúi đầu xuống, hốc mắt cảm thấy chuaxót, mờ mịt một tầng hơi nước, vừa chực chảy xuống lại bị nàng lau đi, khôngcho rơi xuống.

"Tốt, vậy những ngày này liền chuẩn bị một chút, chờ hết năm, tháng haithời tiết bắt đầu ấm dần, lúc đó sẽ xuất cung!" Thương Hạo đế gật gật đầu.

"Dạ, tạ phụ hoàng." Phượng Phán Nguyệt cúi đầu nói.

"Thịnh khanh." Thương Hạo đế quay sang Thịnh Vũ Hành. "Ngươicũng trở về phủ sắp xếp một chút đi, dù sao phải ly khai một năm, trước khixuất phát, tạm thời cách chức Thái Phó, dọc đường còn phải nhờ Thịnh khanh bốtrí sắp đặt nhiều chuyện, một năm này, trẫm đem công chúa giao cho ngươi, đừnglàm ái nữ của trẫm chịu ủy khuất."

"Thần tuân chỉ."

"Ừ." Thương Hạo đế gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, đứng lên nói:"Thịnh khanh theo trẫm đến ngự thư phòng."

Thịnh Vũ Hành sững sờ, nghiêng đầu nhìn Phượng Phán Nguyệt, liền theo hoàngthượng rời đi.

Tiến vào ngự thư phòng, Thương Hạo đế cho người lui xuống hết, trong ngự thưphòng còn lại hai người bọn họ.

Thịnh Vũ Hành cảm thấy hơi lo. Không biết hoàng thượng muốn nói chuyện quantrọng gì.

Thương Hạo đế ngồi ở sau ngự án, cầm lấy một bức thư, không có nhìn về phíaThịnh Vũ hành, cũng không phát một câu.

Thịnh Vũ Hành đứng yên, mắt buông xuống.

"Thịnh khanh đang điều tra công chúa của trẫm?" Thật lâu, Thương HạoĐế đột nhiên mở miệng.

Nghe vậy, hắn lập tức quỳ xuống, hắn biết việc mình điều tra công chúa là khôngthể gạt được hoàng thượng, lại không nghĩ rằng hoàng thượng nhanh như vậy biếtđược.

"Thịnh khanh cũng biết điều tra hoàng thất phải bị tội gì?"

"Điều tra hoàng thất, luận tội nên trảm, nặng hơn, liên luỵ tam tộc."Thịnh Vũ Hành bình tĩnh đáp lại.

Thương Hạo Đế nhìn bộ dáng hắn hờ hững, đáy mắt hiện lên chút khen ngợi.

"Thịnh khanh không có ý định giải thích sao?" Thương Hạo Đế khôngnhanh không chậm hỏi.

"Thần có tội, không lời nào để nói."

"Phải không? Không lời nào để nói sao?" Thương Hạo Đế cười nhạt mộttiếng. "Vậy nói cho trẫm, vì sao điều tra công chúa? Cũng điều tra đượccái gì?"

"Tuân chỉ." Thịnh Vũ Hành nói có người cố ý dẫn Thẩm Hinh công chúađến Cúc Chi Phường, sau hắn còn thay công chúa tìm một người.

Thương Hạo Đế nghe vậy, đáy mắt nổi lên một tia sắc lạnh. Dám âm mưu với côngchúa hoàng thất như vậy, rốt cuộc là ai lá gan lớn như vậy?

"Thịnh khanh, chuyện công chúa, trẫm toàn quyền giao do ngươi điều tra, kểcả Cúc Chi Phường cùng với lời đồn đãi kia đều cùng điều tra, có vấn đề gìkhông?" Thương Hạo Đế hỏi.

Thịnh Vũ Hành trầm ngâm trong chốc lát, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nghiêm túcnhìn mắt hoàng thượng.

"Hồi hoàng thượng, việc này có thể liên quan đến hậu cung, thần có thểđiều tra trong đó không?"

Thương Hạo đế ánh mắt lãnh túc. "Thịnh Khanh vì sao cho rằng việc này cùnghậu cung có quan hệ?"

"Công chúa tuy rằng thỉnh thoảng xuất cung, nhưng phần lớn thời gian vẫnlà ở thâm cư hậu cung, xuất cung cũng đều giấu diếm thân phận, có thể lời đồnđãi là không chuẩn xác, lại có ít chuyện là tư mật của công chúa, ngoại trừtrong hoàng cung, người bên ngoài, chỉ sợ không ai biết, cho nên thần lo lắng,thỉnh hoàng thượng chỉ rõ, thần có thể điều tra sâu vào đó."

"Cứ việc điều tra, trẫm trao quyền cho Thịnh khanh, đến khi bắt được tênchủ mưu gây nên mọi chuyện mới thôi!"

"Thần tuân chỉ!"

Hai tháng sau, một nhóm sáu người ra hoàng cung bằng cửa chính.

Phượng Phán Nguyệt một thân nam trang màu xanh da trời, tuy phi thường tuấn mỹ,nhưng thực sự không khó nhận ra đó là một cô gái thanh tao, nhìn kĩ liền biếtlà giả công tử.

Thịnh Vũ Hành vẫn như cũ một thân mặc áo bào trắng, bên trên thêu những đườngvân thanh nhã, xen lẫn những đường vân lam nhạt, thoạt nhìn trong trẻo nhưnglạnh lùng tuấn dật.

Mặt khác bốn người, hai nam hai nữ, hai nam nghe nói là cao thủ của đại nội thịvệ, Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng, hai nàng là Ánh Hà cùng Ánh Bình.

Ra cửa cung, đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa mộc mạc đang ở bên ngoài, bên trong xerộng rãi thoải mái, bên cạnh còn chuẩn bị tót ba con tuấn mã, do vài tên nộithị dắt, Lý An Thuận đang đứng một bên chờ.

"Nô tài khấu kiến công chúa, công chúa kim an." Nội thị quỳ xuống.

"Tất cả đứng lên đi!" Phượng Phán Nguyệt nói.

"Tạ công chúa." Vài tên nội thị đứng dậy.

"Công chúa, đây là hoàng thượng vì công chúa và ba vị đại nhân chuẩn bịtuấn mã cùng xe ngựa, nô tài ở chỗ này chờ lâu rồi." Lý An Thuận cười cúingười tiến lên một bước.

"Làm phiền Lý công công rồi, thỉnh cầu thay mặt Thấm Hinh đa tạ phụhoàng." Phượng Phán Nguyệt nói.

"Nô tài tuân mệnh." Lý An Thuận cúi đầu lĩnh mệnh.

Đợi Thịnh Vũ Hành, Lý Ứng Thiên, Tiêu Hoàng đều từng người dắt ngựa đi, Lý AnThuận dẫn nội thị cung kính khom người cáo lui, hồi cung phục mệnh đi.

"Ta không thể cũng cưỡi kỵ mã sao?" Phượng Phán Nguyệt nhíu mày.

"Công chúa tự mình cưỡi?" Thịnh Vũ Hành hỏi lại.

Nàng bĩu bĩu môi, trừng mắt liếc hắn một cái, không nói gì, mình quả thật khôngcó sở trường cưỡi ngựa.

"Trên đường đi đành để các ngươi ủy khuất cùng ta ở trong xe ngựa."Phượng Phán Nguyệt nhìn Ánh Hà cùng Ánh Bình nói, biết rõ các nàng là cũngkhông cưỡi ngựa.

"Thưa công chúa, tụi nô tỳ không có ủy khuất, cỡi ngựa thì mệt mỏi, cũngcó thể là điều mới lạ thú vị, nhưng cả ngày chỉ ngồi, đứng cũng đứng khôngvững, ngồi cũng ngồi không xong, tụi nô tỳ đây là được hưởng phúc khí của côngchúa, nên mới không phải chịu khổ." Ánh Hà cười híp mắt nói.

"Là miệng ngươi nói đấy." Phượng Phán Nguyệt cười, tầm mắt rơi vàophương xa không trung.

Một năm tự do a...

Thịnh Vũ Hành nhìn về phía nàng, thấy nàng ngửa đầu nhìn phương xa, biểu lộ cóchút phức tạp, không biết nàng suy nghĩ cái gì.

"Công chúa, lên xe ngựa đi! Nên lên đường." Hắn mở miệng.

Phượng Phán Nguyệt chớp mắt mấy cái, dường như lúc này mới phục hồi tinh thầnlại.

Nàng gật gật đầu, thu hồi tầm mắt xa xăm, nhưng không có nhìn hắn, chỉ là nhìncon đường lớn thẳng tắp trước mặt, lát sau mới cùng Ánh Hà cùng Ánh Bình lên xengựa.

Lý Ứng Thiên cùng Tiêu Hoàng phụ trách thay phiên lái xe ngựa, ngựa của bọn hắnbuộc ở bên cạnh xe ngựa cùng đồ dự bị, đợi Phượng Phán Nguyệt lên xe, lập tức,Thịnh Vũ Hành cũng mới xoay mình lên ngựa, cưỡi bên trái xe phối hợp với tốc độcủa xe tiến lên.

"Công chúa tạm thời muốn đi nơi nào, nói thần biết trước, thần sẽ sắpxếp." Tới gần cửa sổ xe, Thịnh Vũ Hành nói.

Cửa sổ che mành bị xốc lên, Phượng Phán Nguyệt nhoài người ra cửa sổ, nhìn thấyngay một nam tử tuấn dật cao ngất.

"Thịnh Thái Phó, chúng ta cùng nói chuyện, một năm tới này, danh xưng côngchúa này không được nói ra ngoài miệng, các ngươi đều trực tiếp gọi tên của tađi!" Nàng đề nghị.

"Thần không dám." Thịnh Vũ Hành từ chối nhã nhặn, vẫn duy trì thânphận trên dưới, hắn ít nhất còn có thể mượn cớ này nhắc nhở chính mình khôngđược vượt khoảng cách, cũng không được suy nghĩ quá phận của mình, nhớ kĩ mộtnăm sau, hoàng thượng sẽ thay nàng chỉ hôn.

Những ngày này, hắn đều tận lực điều tra chuyện lời đồn, điều tra càng sâu, lạicàng hiểu rõ nàng hơn.

Hắn biết rõ nàng quật cường, trước mặt địch nhân, càng khổ, nàng cười càng rựcrỡ, nàng làm mình đắc chí, dùng cái này tức chết địch nhân.

Hắn còn biết nàng cô đơn, trong hoàng cung, ngoại trừ hoàng thượng cùng vàingười đáng tín nhiệm, các nô tài bên ngoài, không ai đối với nàng là thật tâm,chuyện lời đồn kia điều tra tính đến hiện tại mới chỉ có thể xác định là nhữngphi tần, hoàng tử hay công chúa kia, cơ hồ tất cả đều có liên quan, chẳng qualà ít hay nhiều mà thôi, nếu liên quan đến người ngoài hoàng cung... kia nướcsâu đủ để ngập đầu, mà nàng hiện tại có chống được?.

Hoàng thượng muốn tìm "đầu sỏ gây nên", hắn chưa điều tra rõ ràngnhững người này, nhưng hắn tin tưởng sớm muộn cũng điều tra ra, chỉ cần hoàngthượng không bất ngờ kêu ngừng lại.

Hắn yêu thương nàng, đến khi phát hiện cho dù những lời đồn đãi kia đều là thậtsự thì hắn cũng hiểu được càng không quan tâm thì hắn càng hiểu được chính mìnhlại thích nàng!

Hắn rất sợ, rất kinh ngạc, nhưng mà tất cả tâm tình chưa kịp chình đốn lại,hoàng thượng triệu hắn yết kiến, cho hắn một bản danh sách.

Đó là hoàng thượng vì Thấm Hinh công chúa chọn lựa danh sách vài vị phò mã tốt,người được chọn chức cao, người người gia thế hoàn cảnh, tài mạo, học thức,nhân phẩm, đều là tuyển chọn tốt nhất, thậm chí còn có thái tử Bắc quốc xa xôi,mặc kệ gả cho người nào, tương lai nàng có thể trở thành hoàng hậu một nước.

Hắn suy đoán hoàng thượng cho hắn xem danh sách là ý gì, sau đó hiểu ra, hoàngthượng là cảnh cáo hắn, thân phận của hắn là không xứng với công chúa.

Cũng tốt! Trong khoảng thời gian này, hắn sẽ nắm chắc thời gian ở bên nàng,thay nàng bỏ hết mọi chông gai phía trước, cho nàng một tương lai suôn sẻ!

"Đi ra khỏi cửa, hành sự phải thuận tiện, ta không muốn tiết lộ thân phận,Thịnh Thái Phó làm gì phải câu nệ như thế." Phượng Phán Nguyệt nhíu mày.

"Công chúa nói rất có lý, nhưng lễ nghĩa không thể bỏ, khuê danh nữ tử saocó thể tùy ý hô, thực tế ngài là công chúa, càng nên chú ý, việc này quả thựckhông nên, nếu công chúa không nghĩ tiết lộ thân phận, như vậy thần liền xưngcông chúa là "Thiếu gia", công chúa đổi về nữ trang thì xưng"Tiểu thư", công chúa vẫn là chủ, thần là bầy tôi, không thể làm tráilễ nghi." Thịnh Vũ Hành phân tích.

"Ngươi... Đầu đá tảng!" Phượng Phán Nguyệt mắng một tiếng, tức giậnđến quăng màn xe, hắn cố chấp như thế muốn thay đổi là vô lực. Không thèm để ýtới hắn, hắn thích gọi sao thì gọi như vậy.

Thịnh Vũ Hành nhìn cửa sổ xe, mỉm cười, nụ cười lại mang theo một tia chua xót.Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Kỳ thật lòng hắn đã kêu tên nàng đến ngànlần.

"Thiếu gia muốn đi nơi nào?" Hắn hỏi lại.

Một hồi lâu, mới nghe thấy người trong xe ngựa đáp lại.

"Trước tiên dừng ở kinh thành vài ngày, ta còn có một số việc muốn làm,sau đó... Đến Hàng Châu đi! Có câu "trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng,trước hết đến Hàng Châu đi!" Nàng nói.

Thịnh Vũ Hành đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, trầm ngâm trong chốc lát, liềngật gật đầu

"Được." Hắn xoay người hô một tiếng "Xuất phát."

Ra lệnh một tiếng, đoàn người hướng phía trước chạy tới, không bao lâu, bọn họđến Tụ Hiền Lâu, nơi Thịnh Vũ Hành sắp xếp, muốn một gian phòng tầng trên tốtnhất cùng ba gian trung bình ở liền nhau, sau khi mọi người ổn định, ghé vàolầu hai dùng cơm trưa.

"Đúng rồi, nhờ ngươi tìm Liêu đại thúc, có tin tức chưa?" Phượng PhánNguyệt hỏi.

"Chỉ tra được có một người tướng mạo tương tự, nhưng năm trước đã đi khỏikinh thành, hướng phía bắc đi, ta phái người dọc theo đường điều tra, trước mắtchưa có tin tức truyền lại." Thịnh Vũ Hành nói.

"Vậy à..." Nàng có chút ảo não, bất quá cũng không còn ý định gì.

"Thiếu gia tìm kiếm vị Liêu đại thúc kia, rốt cuộc là vì cái gì?" Căncứ điều tra, rõ ràng là không liên quan đến người này! Điều này làm cho hắntrầm tư khó hiểu.

"Một ít việc nhỏ mà thôi." Phượng Phán Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, lờđi nói. Tuy nói Liêu đại thúc giúp nàng, nàng là muốn hồi đáp hắn, nhưng tìnhhuống thật sự có chút ít khó khăn, nàng căn bản không muốn cho Thịnh Vũ hànhbiết rõ.

Thịnh Vũ Hành mím môi, đáy mắt xuất hiện thần sắc bi thương, ngay lập tức bịhắn đè nén xuống.

Quên đi, nàng không nghĩ nói cho hắn biết, không tín nhiệm hắn cũng không saocả, hắn chỉ cần làm tốt chuyện của mình.

"Đúng rồi, thiếu gia muốn dừng lại kinh thành, là có chuyện gì muốn làmsao?" Hắn nói sang chuyện khác.

"Ta muốn tìm hai người." Phượng Phán Nguyệt nói, hai người kia cũnglà trước kia đã giúp người của nàng, trước khi rời đi nàng tính trả ân tình,bằng không chờ một năm sau nàng trở lại kinh, phụ hoàng lại tuyển chọn phò mã,mà người được chọn lại không có cự hôn..., nàng phải chuẩn bị xuất giá rồi, sợlà sẽ không có cơ hội tìm ân nhân.

"Họ gì danh gì, nhà ở phương nào?"

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm cái gì?" Nàng nhíu mày.

"Thiếu gia thiên kim ngọc thể, có việc là nô tài phải làm đến nơi đếnchốn." Hắn nói lý do.

Phượng Phán Nguyệt bĩu môi, suy nghĩ một chút, gật gật đầu.

"Được rồi! Ngươi trước tiên giúp ta tìm người kia." Nàng từ trong baoquần áo lấy ra một quyển tập, dự định đem chuyện hai người kia nói cho Thịnh VũHành.

Thịnh Vũ Hành chau mày, nhìn tập sách trên tay nàng, đây không phải là thứtrong lời đồn đãi... Danh sách?

Chưa kịp thấy rõ nội dung bên trong, tập cũng đã bị nàng dấu ở trước ngực,giương mắt nhìn nàng, thấy nàng liếc nhìn hắn.

"Nhìn cái gì?" Phượng Phán Nguyệt cảnh cáo hỏi.

Bản tập này ghi chép nhiều người, đều là bí mật, trước kia nhìn nàng đau khổ màxem đó là niềm vui cuộc đời, dùng phương thức thương tổn của bọn hắn làm chonàng thống khổ, chuyện này nàng đã trải qua một lần rồi, từ nay về sau, ngoạitrừ nàng ra, không ai có thể nhìn nội dung bên trong.

Nàng vì không có nhiều thời gian, cũng là bởi vì tín nhiệm hắn, cho nên mới nhờhắn giúp nàng tìm người, nhưng có nên cho hắn xem nội dung? Hay là thôi đi.

"Không có gì." Thịnh Vũ Hành rũ mắt xuống, lần nữa che giấu cảm xúcđáy mắt. "Sau khi tìm được thì làm gì?"

"Ừ, sau khi tìm được dẫn ta đi gặp bọn họ."

Thịnh Vũ Hành lại nhíu mày, không phải dẫn bọn hắn tới gặp nàng, mà là mangnàng đi gặp bọn họ? Hai người kia là thân phận gì, có thể làm cho đường đườnglà Thấm Hinh công chúa coi trọng như vậy?

"Ta biết rồi, nói đi!" Thịnh Vũ Hành nén xuống suy nghĩ trong đầu dodự.

Phượng Phán Nguyệt nghi hoặc liếc hắn, như thế nào cảm giác quanh thân hắn tảnra một cổ khí tức lạnh lẽo? Trên mặt hắn tuy là vẻ lãnh đạm thường ngày, nhưngnàng tựa hồ cảm giác được trong lòng của hắn có sóng ngầm mãnh liệt.

Chống lại ánh mắt của hắn, nhìn hắn nhíu mày, biểu tình "có vấn đề ",nàng lắc đầu, quên đi, có lẽ là ảo giác! Bây giờ tìm người quan trọng hơn.

"Một người họ Ngô, gọi Ngô Hàn, chừng mười bốn hoặc mười lăm tuổi! Có mộtmuội muội, bọn họ không có chỗ ở cố định, ta lần trước là ở ngoại ô thành Đôngđang lúc ngất trên đất gặp họ cứu giúp, sau này ta tìm đều không thấy."Phượng Phán Nguyệt lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà ảm đạm, nghĩ đến Nguyên tiêu nămtrước nàng chuồn ra cung xem hoa đăng, kết quả bị đánh bất tỉnh vứt bỏ tại ngôimiếu đổ nát tại thành Đông, nếu không hai huynh muội bọn họ cứu nàng, nàng chắcđã chết cóng rồi!

Thịnh Vũ Hành ghi nhớ, trong nội tâm có chút nghi hoặc, mới mười bốn, mười lămtuổi?

"Một người khác họ Lâm, gọi Lâm Tử An, năm nay chắc hai mươi batuổi..." Phượng Phán Nguyệt nghiêng đầu nghĩ lại, vừa nói, không có chú ýtới Thịnh Vũ Hành thần sắc đại biến.

Tử An? Nàng tìm Tử An làm cái gì? Nàng cùng Tử An là quan hệ như thế nào? Tạisao biết?

Liên tiếp các vấn đề làm đầu hắn một mảng hỗn loạn.

Nếu như là Tử An... Nếu như là tử An...

Không được! Tử An đã có người trong lòng chỉ là chưa xuất giá, năm nay liềnchuẩn bị thành thân rồi!

Thấy hắn thật lâu không nói lời nào, nàng mới chú ý tới sắc mặt của hắn khôngbình thường, nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Thịnh Vũ Hành, ngươi làm saovậy?"

Hắn phục hồi tinh thần lại, thấy ánh mắt lo lắng của nàng. Nàng đang lo lắnghắn? Vì cái gì?

"Không có việc gì." Hắn đè nén tiếng nói mang theo một tia lãnh ý.

"Làm sao có thể không có việc gì? Sắc mặt của ngươi rất giống quỷnha!" Nàng nhíu mày.

"Tiêu Hoàng hoặc Lý Ứng Thiên, các ngươi đi tìm đại phu..."

"Không cần, ta không sao." Thịnh Vũ Hành cắt đứt nàng. "Thiếugia muốn tìm Lâm Tử An, ta biết rõ, nhưng hiện giờ hắn không có ở kinhthành."

"Hả? Ngươi biết sao? Vậy hắn bây giờ đang ở đâu?" Nàng lập tức hỏi.

"Lâm công tử chính là chủ nhân của Tụ Hiền Lâu này, hắn hàng năm ước chừngtháng chín hoặc thàng mười sẽ tới kinh thành, nghỉ ngơi chừng hai tháng, chonên thiếu gia muốn tìm hắn, phải chờ tới tháng mười." Bọn họ là hướngGiang Nam đi, hắn có thể mang nàng trực tiếp đi đến nhà Tử An ở Giang Nam,nhưng là... Hắn không muốn!

"A... Như vậy sao!" Phượng Phán Nguyệt thở dài, một tay chống cằm lẩmbẩm: "Thật vất vả mới tìm được tin tức từ bức họa kia, rút cuộc còn phảiđợi đến tháng mười a!"

Bức họa? Thịnh Vũ Hành nghi ngờ nhíu mày.

Có thể làm cho hắn đem "Bức họa" cùng "Lâm Tử An" liêntưởng cùng một chỗ, cũng chỉ có Bình An những năm gần đây một mực dò xét một bộtranh sơn thủy tên là "Hoài viên thu mộng", Tử An đối bức họa kia rấtcố chấp.

"Thiếu gia biết rõ "Hoài viên thu mộng" trong tay ai?" Hắnthử hỏi.

Trông thấy nàng kinh ngạc nhìn về phía hắn, hắn biết rõ hắn đã đoán đúng.

Nghe nói công chúa ghi chép danh sách những khoản nợ phong lưu, lại ghi chépmột nam hài mười bốn, mười lăm tuổi cộng thêm một muội muội, sau đó là Tử Ancùng bức tranh...

Trong lòng đau đớn biến mất hơn phân nửa, xem ra sự tình tựa hồ cùng điều hắnnghĩ ngợi có vẻ rất không khớp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.