Chào cô, Hạ Khúc Yên tiểu thư, tôi là Thẩm Niệm Tuyết!
Thẩm Niệm Tuyết nở nụ cười nhạt, cô ấy bước đến bên cạnh Hạ Khúc Yên.
Hạ Khúc Yên nhìn Thẩm Niệm Tuyết, ánh mắt thể hiện lên tia khó chịu.
Dù gì đây cũng là người mà Tư Quân Thành yêu.
Thẩm Niệm Tuyết nhìn thoáng đã bắt gặp ánh mắt ấy, cô vỗ nhẹ vào vai Hạ Khúc Yên.
- Đừng nhìn tôi như thế, tôi và Tư Quân Thành là bạn lúc ở nước ngoài. Chính cậu ấy là người giúp đỡ tôi.
Hạ Khúc Yên mặc dù vẫn còn khúc mắc trong lòng, nhưng cô cũng gỡ một chút bài xích với Thẩm Niệm Tuyết.
- Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ mình lại nhìn cô như vậy.
- Không sao, tôi hiểu.
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Niệm Tuyết hiện lên tia buồn bã và mất mát.
- Bởi vì trước đây tôi cũng đã trải qua.
Hạ Khúc Yên vừa nhìn đã đoán được Thẩm Niệm Tuyết có khúc mắc trong lòng.
- Cô... có chuyện gì về tình cảm sao?
Nói đến đây, Hạ Khúc Yên che miệng mình lại, ríu rít xin lỗi.
- Xin lỗi, tôi nhất thời lỡ miệng, không cố ý xem vào chuyện của cô.
Thẩm Niệm Tuyết vẫn cười, cô đan tay vào nhau.
- Cô có thể nhìn ra được sao? Có lẽ là do tôi giấu cảm xúc không tốt.
Hạ Khúc Yên bây giờ có lẽ đã thấu hiểu một phần trong con người Thẩm Niệm Tuyết.
Đã sống lại lần thứ 2, cũng đã từng yêu ngu muội một người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-nhau-mot-doi-tu-tien-sinh-cuong-sung-vo/2605489/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.