2h khuya…mưa vẫn không dứt,tiếng sột soạt làm Vương Thừa Nhi bừng tỉnh,cô đã bất tỉnh hơn mấy tiếng,chân cũng không còn sức lực nhiều,vã mồ hôi lạnh…
ngồi dậy…
Cô vịn đầu vì choáng,nhìn xung quanh vì tiếng động
Có mấy bóng đen đứng trước mặt cô,đèn đường không đủ sáng để nhìn rõ?
“Ai?”
Mấy cái bóng không đáp không rằng gì cả,đằng sau mấy bóng đen đang đứng ngược sáng thì có một cái bóng lớn hơn đang hướng về cô…
Vương Thừa Nhi đoán có chuyện không lành?cô cũng phóng xuống,vì cầu trược cao 1 mét 7 nên khi đáp đất làm người cô khuỵ xuống dính bùn lên bộ đồ thể thao màu xám.
“Hự” rõ là đau…
Không kịp rồi,cái bóng đen cao lớn lao vút về trước nhấc bổng cả người cô lên…”thả tôi ra”
Chỉ kịp la đến đó thì cô lại thấy choáng váng đến ngất lịm đi.
“Là anh” “Nhi tỉnh lại đi”?
Cho dù có kêu gọi cỡ nào thì cô vẫn không thể nghe được…
Đôi mắt nâu sâu hút bỗng nheo lại,đôi mày cũng chau,gân xanh trên trán nổi lên vì dao động trong lòng
Đoàn Thiếu Dương phải huy động nhân lực của mình để lục tung cả cái thành phố này tìm cô…
“Nghe anh gọi không?” Đoàn Thiếu Dương vừa bế cô vừa sảy bước chân rộng,đi ra xe thật nhanh,tim hắn như đang vỡ vụn ra từng mãnh,hắn để cô đi như vậy là một sai lầm.
Máu trên vết thương đã khô tự bao giờ,nhưng bây giờ thì bị ướt nhoè ra vì mưa…
Hắn không ngừng gọi cô,ôm cô thật chặt,đôi mắt hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705716/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.