Hắn ngồi ngẩn lên nhìn cô thật lâu,ánh mắt đượm vẻ buồn,trong lòng hắn nghĩ gì cô không thể đoán được,giá như chuyện gì hắn cũng có thể mở lòng với cô...
Gương mặt xanh xao dừng như sắp chống chịu không nổi,”em mệt rồi,anh về đi...”
“Nhi đợi xong việc sẽ đến đón em sớm đừng đi đâu,ngoan nào”
“Cậu Hàn phiền cậu đưa tôi vào nghỉ”...mồ hôi trên trán cô vã ra..toát mồ hôi lạnh thân thể dừng như sắp không chịu nghe lời cô nữa...
Đoàn Thiếu Dương lần đầu tiên lại bất lực nhìn người con gái hắn yêu rời đi như vậy...tay hắn cong lại thành nắm đấm để kiềm nén...”hãy đợi anh”
Bọn Tây Viễn vốn dĩ ở trong tối,còn họ ở ngoài sáng,cô không bên cạnh hắn sẽ dễ dàng hành động,bởi vì điểm yếu của hắn chính là cô....
Đoàn Thiếu Dương thấy bóng lưng họ khuất sau cánh cửa thì hắn rời đi gấp gáp...
Còn Vương Thừa Nhi chống chịu một lúc thì vừa vào đến phòng,thì cô ngất lịm trong vòng tay Hàn Ngôn Viên...
Hắn đưa cô trở về giường,gương mặt trắng bệt làm hắn phải nhìn vì tò mò?cô là người đầu tiên không bị vẻ bề ngoài của hắn cuốn hút?cái lần đầu tiên hắn đã bỏ qua cơ hội tìm hiểu cô!
Giữa họ có chuyện gì mà khiến cô hết lần này đến lần khác dở chết dở sống như vậy...
...
Cứ như vậy đã 5 ngày trôi qua..cô dần bình phục...cô không biết thời gian ở đây nó lại trôi qua chậm đến vậy...
“Hôm nay anh làm việc ngoài vườn”? Hôm nay cô có nhã hứng dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-mot-loi-xin-loi/2705683/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.