Bữa trưa xum vầy rộn vang là những tiếng cười đùa hạnh phúc, bùi ngùi trong căn nhà nhỏ, ấm cúng hệt như cơn mưa chưa từng phủ lạnh, chưa từng phủ trên niềm hoan hỉ nhỏ nhoi của một gia đình nhỏ.
Nhưng cuộc vui rồi sẽ chóng tàn, dùng bữa xong An Yên cùng Thiên Diệp cùng nhau ngồi xem phim tại phòng khách, nhường lại gian bếp riêng tư cho hình bóng hai người con gái ngại ngùng không nói gì.
Minh Yên bắt ghế đứng rửa bát, có chút bất đắc dĩ phải chuyền đĩa cho Hàn Lâm bên cạnh, cô chưa chịu thay đồ mà ngay khi dùng bữa xong đã vội tranh việc dọn dẹp với hai người Thiên Diệp, nay được ở riêng với nàng, cô thoáng chút mĩ mãn a.
Để khi Minh Yên rửa đến chiếc đĩa cuối cùng rồi, sang đĩa lại không ngờ Hàn Lâm vậy mà lại lợi dụng tiện nghi, cố tình tay chạm tay liền khiến nàng cả kinh vội thu tay đề phòng, cũng đồng thời trầm giọng khẽ run có chút quở trách:
- Cậu… Cậu là đồ cơ hội, Hàn Lâm! Sao không đi thay đồ mà cứ theo tớ mãi thế!?
- Nhà tớ, không thể không chạm mặt. Còn về việc chạm tay, chỉ là… Vô tình mà thôi.
Hàn Lâm tủm tỉm nhẹ giọng trước dáng vẻ như mèo con xù lông của Minh Yên, nụ cười không hở răng hài hoà trên gương mặt tuyệt đẹp, khiến nàng bắt thấy có chút xao động.
Nhưng điên tiết vẫn lấn át tâm trí mà nàng thoắt cái đã hậm hực xoay người muốn xuống ghế, lại không ngờ Hàn Lâm vậy mà bổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-luc-cuoi-cung/3610842/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.