Cô lại bị Phó Thanh Huyền kéo vào bàn ăn,cô ngồi đối diện hắn nhưng chỉ cúi đầu xuống không dám ngẩng mặt lên cả quá trình ăn.
Ăn xong cô lại bị Phó Thanh Huyền kéo đi lên phòng.Vào trong Phó Thanh Huyền nhanh chóng đóng chắt cửa kéo cô xuống nói
Hay cô thử bỏ trốn đi,tôi sẽ giúp cô biết đâu cô sẽ thành công
Lúc trước cô không dám suy nghĩ đến việc bỏ trốn vì nếu cô bỏ trốn sẽ liên lụy tới em gái mình.Cô nhanh chóng lắc đầu từ chối
Không,không cần đâu đây là những gì mà tôi nợ anh ta lên tôi sẽ không rời đi
Phó Thanh Huyền tiếp tục giải thích
Vậy nếu cô ở đây cô sẽ bị ngược đãi,cưỡng hiếp,không coi cô là người cô vẫn chịu được à
Cô trầm tư suy nghĩ
Để giúp em gái không bị hắn ép buộc hay làm gì quá đang thì tôi sẽ nguyện thay em gái mình gánh chịu.Tôi sao có thể không chịu được
Nhưng tại sao cô phải nguyện thay thế làm gì chứ.Sao cô không đối diện với Phó Dương Thần nói ra sự thật ấy mà cứ phải lẳng lặng chịu đừng cơ chứ
Cô cười khổ nói
Cô sẽ không hiểu được tôi đã trải qua những gì đâu
Phó Dương Thần lặng người
Cô nói vậy là sao
Cẩm Thanh Hà quay mặt nhìn ra phía cửa sổ,từ từ nói
Hôm bố tôi mất vì bị đau tim do cái ch*t của bố tôi đến quá đột ngột khiên mẹ của tôi rất suy sụp không lâu sau thì qua đời.Trước khi qua đời mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-tinh-yeu-chung-ta-la-gi-cua-nhau/2819910/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.