Tôi không muốn khóc trước mặt anh ấy, tôi không muốn cho anh ấy thấy sự yếu đuối của mình, nhưng dường như đôi mắt tôi không ngừng trào ra những giọt nước mắt mặn chát. Tôi nghĩ những giọt nước mắt này đã cạn, nhưng tôi đã sai.
Anh ấy hít một hơi thật sâu trước khi trả lời tôi.
"Anh có thể làm gì để bù đắp cho em? Anh có thể làm gì để bù đắp cho con trai của chúng ta?"
“Anh không cần làm bất cứ điều gì hết, Sở Nhiễm. Anh chỉ cần tránh xa hai mẹ con chúng tôi ra.”
“Nhưng Yên Nhi. Tiểu Bảo cũng là con trai của anh.”
“Đúng vậy, nó là con trai của anh. Tôi có thể không cấm anh gặp nó. Nhưng, Sở Nhiễm mong anh hiểu rằng. Tôi không muốn tên tuổi của mình dính vào một cụ bê bối nào.
“Yên Nhi.” Đó là tất cả những gì anh ấy nói, âu khi nghe những điều mà tôi đã nói với anh ấy. Tôi kiên quyết lâu đi những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt mình, rồi nói tiếp.
“Xin lỗi, Sở Nhiễm. Tôi nghỉ chúng ta nên kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây.”
Tôi thấy anh ấy nhìn vào mắt tôi như muốn nói rằng anh ấy không muốn nghe những gì tôi nói tiếp theo, nhưng tôi đã làm như không thấy nó, tôi phải chấm dứt mọi chuyện ở đây.
Tôi cần chấm dứt những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi. Để bản thân tôi được thật sự được tự do.
Sở Nhiễm, chúng ta nên kết thục mọi chuyện ở đây. Tôi không muốn tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-ceo/2930849/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.