Tôi cố định một mảnh vải rồi đặt nó trên chân. "Hoàng hôn thật đẹp phải không?" Tôi nhìn Hạ Tuy sau khi nghe anh ấy nhắc đến hoàng hôn.
“Đúng vậy, nó thật đẹp.” Tôi nói.
“Anh hy vọng chúng ta có thể như thế này mỗi ngày, Yên nhi.
Tôi chuyển ánh nhìn sang khuôn mặt nghiêm túc của anh ấy. "Yên Nhi, anh muốn trở thành một phần trong cuộc sống của em. Anh hy vọng em cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân với em." Tôi lắc đầu trước khi trả lời.
"Không, Hạ Tuy. Anh không cần phải chứng minh bản thân vì bất cứ cái gì, vì anh đã chứng minh được điều đó từ lâu rồi."
“Yên Nhi.”
"Khi em cần một người để tựa vào, anh đã ở đó. Khi em cần một người cha cho con em, anh cũng đã ở đó. Anh không biết em biết ơn như thế nào khi anh bước vào cuộc đời và giúp đỡ em rất nhiều thứ."
Tôi thấy Hạ Tuy mỉm cười với tôi. "Cảm ơn, Yên Nhi. Chúng ta ăn trước đã có được không?”
“Ừ. Tất nhiên là được rồi.” Tôi nói rồi mĩm cười với anh ấy.
Tôi cầm dao nĩa trước mặt và thấy một miếng bít tết trên đĩa của mình. Tôi không biết tại sao nhưng kỷ niệm thoáng qua tâm trí của tôi. Một kỷ niệm ngọt ngào của Sở Nhiễm và tôi. Lúc đó anh ấy lấy đĩa bít tết sau đó thái miếng rồi đưa cho tôi. Tôi cảm thấy khó chịu với những điều loé lên trong tâm trí mình, tôi lắc đầu để xua tan những suy nghĩ khỏi tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-ceo/2930839/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.