Sau một lúc, chúng tôi quyết định trở về bệnh viện, trở lại phòng bệnh của mẹ tôi.
Bên trong, chúng tôi bắt gặp khuôn mặt hạnh phúc của tiểu Bảo, mẹ và bố tôi, họ đang chơi với một quả bóng rất vui vẻ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy trước mắt mình. Đây sẽ là một kỷ niệm đẹp mà tôi sẽ trân trọng nó mãi mãi.
Hạ Tuy và tôi đến gần chỗ họ đanh chơi, sau đó chúng tôi cũng bắt đầu tham gia vào chơi cùng với họ. Nhưng ngay trước khi tôi có thể chạm vào quả bóng, tôi nghe bố nói.
“Yên Nhi, lại đây. Bố có thứ muốn đuae cho con.” Bố tôi nói.
Tôi nhanh chóng đi đến gần chỗ bố tôi, sau đó đi cùng ông đếm trước một cái tủ cách giường bệnh mẹ tôi không xa lắm.
Ông ấy kéo ngăn kéo ra. Lấy từ bên trong ra một cái bao thư màu nâu. Ông ấy cầm lấy nó rồi đưa nó cho tôi.
“Sở Nhiễm đã đưa nó cho bố trước khi cậu ấy rời đi, đó là thứ duy nhất mà cậu ấy đưa cho bố giữ giùm để đưa nó lại cho con.” Tôi nhìn vào phong thư bố đang cầm trong tay sau đó nhận lấy nó.
“Bố hy vọng dù chuyện gì xảy ra, con cũng đừng ghét người đã viết nó.”
Bố đã làm cho tôi rất tò mò khi nhận lấy phong thư. Nhưng khi tôi nhìn thấy cái tên được viết trên phong thư, càng khiến cho nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Tôi vừa nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-ceo/2930824/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.