Tôi đã cố gắng gọi cho Sở Nhiễm rất nhiều lần, nhưng điện thoại anh ấy lúc nào cũng trong tình trạng máy bận và nằm ngoài vùng phủ sóng. Chuyện gì vậy? Anh ấy đang có ý gì? Sau nhiều lần gọi cho anh ấy mà không đươck tôi dành bỏ cuộc. không gọi nữa.
Tôi ngồi tựa vào đầu thành giường ngủ của chúng tôi tại biệt thự của gia đình Sở Nhiễm rồi từ từ nhắm mắt lại.
“Người đàn ông đó thật sự rất cứng đầu và bướng bình.” Nói rồi tôi hít một hơi thật sâu.
“Cô vẫn còn ở đây à? Đột nhiên mắt tôi mở to khi tôi nghe thấy một giọng nói. Tôi quay lại thì thấy bố của Sở Nhiễm đang đứng ở ngoài cửa.
“Bố, bố đứng ở đó bao lâu rồi, đợi con một lát.” Tôi nói và chuẩn bị đứng dậy khỏi giường.
“Đừng gọi tôi như thế, cô cũng đâu thực sự là con dâu mà tôi công nhận. Nên không nhất thiết phải gọi tôi bằng bố.” Tôi cau mày vì những gì mình nghe được.
“Xin lỗi bố. Bố đã ăn cơm chưa ạ.”
"Mặc dù tôi rất muốn ăn, nhưng tôi không có cảm giác thèm ăn. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy mặt cô." Ông ấy ném cho tôi một cái nhìn sắc bén, rồi ông ấy rời khỏi phòng tôi.
Đã nhiều năm kể từ khi tối được cưới về đây. Gia đình chồng tôi vẫn đối xử lạnh lùng với tôi như thế này.
Chúng tôi luôn như vậy mỗi ngày. Tôi sống trong nhà anh ấy nhưng tôi vẫn cảm thấy mình rất cô đơn. Tôi đã nghĩ rằng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-ceo/2930821/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.