Ngọc Dao thấy Tử Lâm làm càn, không thể nhịn nổi nữa mà cắn vào khoé môi anh một cái.
" Ah!...Em làm cái gì vậy?"
" Mặc Tử Lâm, anh không thấy có người đang ở đây sao?"
Tử Lâm cau có bất mãn " Chính vì có người nên anh mới hôn em, anh muốn cho kẻ đó biết em mới là của ai."
" Anh đúng là một tên ấu trĩ."
" Em dám nói tôi là kẻ ấu trĩ? Tiểu Dao Dao, em...."
Mặc Tử Lâm đang nói thì dừng lại. Đôi mắt Ngọc Dao mở không chớp, cứ đứng nhìn thẳng vào mắt anh. Không hiểu sao anh lại cảm thấy ánh nhìn này nó thoáng buồn đầy bi thương như vậy, có chút ngủi lòng.
Anh tặc lưỡi, rồi quay đi như muốn né tránh ánh mắt ấy của Ngọc Dao " Bỏ đi, không nói nữa."
Mặc Tử Lâm là đang nhường nhịn cô đây sao?
Ngọc Dao khó hiểu, đang định lên tiếng thì bị Mặc Tử Lâm cướp lời ngay.
" Thả cũng được, nhưng không có nghĩa là sẽ tha cho cậu ta."
" Anh muốn như thế nào?" Trong lòng Ngọc Dao đầy bất an.
Mặc Tử Lâm nhìn Ngọc Dao một cái, rồi bước đến chỗ Cảnh Thiên. Gương mặt khó chịu, lạnh giọng nói:
" Có hai kẻ phản bội trong đây, chúng đã đánh cắp một số tài liệu quan trọng. Cảnh Thiên, tôi giao nhiệm vụ cho cậu, phải bắt sống hai kẻ đó về đây. Nếu như hoàn thành, mọi việc tôi sẽ sí xoá bỏ qua."
Cảnh Thiên gượng cười thành tiếng " Được." Rồi lồm cồm muốn chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-le-cua-anh/2511241/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.