Trong thoáng chốc, Mặc Tử Lâm lại không biết vì sao ánh mắt này giống với Ngọc Dao, gương mặt đen lại đầy giận dữ quát lên.
" Đừng trưng cái bản mặt đấy ra, kinh tởm."
Rồi xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại, vừa đi Tử Lâm vừa lấy tay chùi chùi đôi môi, trong đầu cứ nhớ tới hình ảnh của Ngọc Dao, rồi lại so sánh với Thảo Nhi.
" Hôn loại phụ nữ phóng khoáng đấy, tởm hơn mình nghĩ. Vẫn là Tiểu Dao Dao có sức hút nhất."
Lúc này Ngọc Dao nằm trong phòng, cô cứ nằm vậy mà suy nghĩ, nguyên một ngày không ăn không uống, đôi mắt cứ như một kẻ không có hồn nhìn ra ngoài cửa sổ không có điểm đích.
Mặc kệ ai gọi, cô cũng không muốn quan tâm, cũng không hiểu vì sao nước mắt cứ chảy ra. Người thân không có, đến tình yêu cũng không xứng đáng có được.
Nước mắt nhạt nhoà, sống mũi lại cay cay. Bản thân dù chảy máu cỡ nào cũng không khóc. Vậy tại sao lại vì một người luôn gây tổn thương cho mình, mà khóc đến thấu tâm can?
Ngọc Dao chầm chậm nhắm đôi mắt lại, nụ cười nhàn nhạt đến chua xót, âm thanh khẽ nói:
" Không yêu thì sẽ không đau."
Mệt rồi, cô muốn ngủ, để có thể mơ một thứ nào đó tốt đẹp, hơn là thế giới hiện thực tàn khốc này.
Không biết là ngủ được bao lâu, Ngọc Dao bị đánh thức bởi tiếng gọi của một nữ hầu.
" Phu nhân, ông chủ gọi phu nhân lên lầu ba."
Ngọc Dao hé mở mắt, cô biết Tử Lâm gọi cô như vậy cũng chẳng tốt đẹp gì, cố gắng chống tay xuống giường, lồm cồm bò dậy rồi bước xuống.
Vài phút sau, nữ hầu dẫn Ngọc Dao tới mà nơi Tử Lâm đã dặn. Cũng không có gì ngạc nhiên, nơi đây lại là sòng bài của anh, nhưng anh kêu cô tới đây làm gì?
Không lẽ, lại muốn đem cô ra cá cược như lần đầu tiên?
Nhìn từ xa thì thấy Tử Lâm đang chơi bài cùng với ai đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]