Mặc Tử Lâm lập tức đuổi ngay sau phía Ngọc Dao, nhìn thấy bóng lưng cô đi vào trong phòng, anh xải bước nhanh hơn về phía cửa phòng mà mở tung ra.
" Em chạy cái gì?" Giọng nói Tử Lâm cất lên đầy khó nghe.
Ngọc Dao nhanh chóng lấy lại tinh thần, đưa tay chùi đi những vết máu còn dính trên miệng, xoay người lại mà cười mỉm, nhỏ giọng nói:
" Không phải tôi chạy, mà là trái tim tôi nó không thể đứng nhìn nổi nữa."
" Trái tim?" Tử Lâm nhướng mày, tiện tay khoá chốt cửa đi về phía chỗ Ngọc Dao, ánh mắt sắc lẹm đến đáng sợ " Chính em là người đẩy tôi cho người phụ khác, bây giờ còn có tư cách nói được câu đó sao?"
" Tại sao lại không thể?" Ngọc Dao tiếp lời ngay, giọng nói ấm ức như nghẹn đi tiếp tục nói:
" Anh là người làm ra, vậy mà lại không dám nhận trách nhiệm. Nếu như là tôi mang thai, anh cũng đối xử tôi như vậy có đúng không? Tôi là trò mua vui, là trò tiêu khiển của anh. Anh nói yêu tôi? Nó đang ở đâu? Tại sao tôi lại không nhìn thấy? Ngược lại sao tôi chỉ nhìn thấy tất cả những tổn thương mà anh dành cho tôi? Đây là cách yêu của anh sao? Mặc Tử Lâm."
Đôi mắt chợt ngấn lệ, Ngọc Dao như một lúc nói hết những nỗi lòng đã kìm nén bấy lâu. Nó như được dịp mà phun trào ra ngoài.
Mặc Tử Lâm tặc lưỡi, rồi bỗng bật cười thành tiếng như một tên khờ dại. Bước đến tiến sát đối diện gương mặt cô, nhoẻn cười hạ giọng.
" Tiểu Dao Dao, em biết tôi yêu em nhiều đến mức nào không? Những gì em muốn tôi đều có thể đồng ý, chỉ trừ cái ý định em muốn rời xa tôi. Ngay đến việc em kêu tôi phải chăm sóc, quan tâm cô ta, tôi cũng nghe theo mà làm. Đúng như những gì em muốn, vậy mà em còn trách móc tôi sao?"
Ngọc Dao nhướng đôi lông mày lên, đôi mắt lónh lánh như bao phủ toàn bộ cảm xúc ấm ức, tủi hờn bên trong, chua chát mà đáp lại.
" Vậy tại sao phải bắt tôi chứng kiến cảnh ân ái của hai người? Tôi đã làm gì sai? Anh quan tâm cô ta thế nào, có ngủ với cô ta ra sao. Tại sao phải muốn tôi xem?"
" Không làm thế, thì sao em nhận ra cái tình cảm em vẫn còn đó dành cho tôi?" Tử Lâm dõng dạc, như một sự khẳng định đúng đắn cho việc làm của chính mình.
" Ai cần chứ? Tôi mà còn tình cảm với anh sao? Anh tự cho mình là hay, tự cho rằng bản thân mình luôn đúng, ngang ngược một cách vô lý."
" Vậy thì sao phải chạy? Không còn tình cảm vậy sao phải khóc? Sao lại nói ra những lời khi nãy. Em giải thích đi, Âm Ngọc Dao?"
" Anh lợi dụng cô ta để kiểm tra tôi sao?" Gương mặt nghi hoặc nhìn anh mà nói nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]