Đêm đã khuya, trong phòng Giang Thanh Lưu không ánh đèn. Bốn phía đều một màn đen kịt. Có người đẩy cửa nhè nhẹ, Giang Thanh Lưu không quay đầu cũng biết là ai. Chu thị chống gậy chầm chậm đi đến. 
Tiếng xoạt nhỏ, bà thắp nến trong phòng. Giang Thanh Lưu lập tức ném cái chén sang làm giá cắm nến lật úp xuống đất: "Đừng thắp đèn." 
Chu thị thở dài một tiếng, chống gậy đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống ghế gần đó: "Con bé đi rất yên bình, không khổ sở gì cả." 
Giang Thanh Lưu cười nhạt, lần đầu tiên hắn nói vô lễ trước mặt trưởng bối: " Trong lòng nàng nhất định khổ sở, không chết dưới tay địch lại chết dưới tay người nhà." 
Chu thị giọng bình bình: "Đúng vậy, Giang gia có một con dao hai lưỡi, hai mặt đều dính đầy máu tươi." 
Giang Thanh Lưu không muốn đáp lại, Chu thị lại đột nhiên nói: " Cháu cũng từng vào tổ lăng của Giang gia, kiếm mộ trong tổ lăng có tổng cộng sáu mươi bảy vị đạo sư, mỗi người đều là một kì tài võ học. Nhưng chỉ cần họ bước một chân vào kiếm mộ thôi cũng đủ để không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa. Người chú lớn tuổi nhất của cháu Giang Kính, giờ đã đến tám mươi nhưng vẫn đang canh giữ trong kiếm mộ. Mỗi năm, số đệ tử Giang gia phái ra để hành nghĩa hiệp dưới danh nghĩa của cháu không hề dưới trăm người. Chết dưới mũi kiếm, vô số kể. Thanh Lưu, cháu có thể vì Đan Thiền mà suy sụp nhưng xin đừng để toàn bộ Giang gia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-hong-nhan-yen-chi-trai/3080484/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.