Rất nhanh, Tô Thanh chứng kiến một nữ nhân quần áo lam lũ bị Bộ Tiện Âm dắt tới.
Nói là "dắt" cũng không quá đáng chút nào.
Nàng toàn thân cao thấp đều bị trói bằng xiềng xích trầm trọng, quần áo cơ hồ thành vải rách lộ ra da thịt. Chỉ là hiện tại bộ dáng huyết nhục mơ hồ này, vừa nhìn một lần làm người ta không nhịn được muốn dời mắt, sợ rằng cũng không có tâm tư đi thưởng thức thân thể nàng.
Dây xích trên cổ nàng bị Bộ Tiện Âm nắm trong tay, hết lần này tới lần khác thần thái nhàn nhã lững thững, không nhanh không chậm, càng giống như bộ dáng nhàn hạ thản nhiên tản bộ.
Khi Tô Thanh nhìn thấy gương mặt nàng, nhịn không được hít một ngụm lãnh khí.
Đây chẳng phải là vị Hồng Loan cô nương phong thái yểu điệu tối qua sao?
Bộ Tiện Âm lấy ổ khoá xích quăng ra mặt đất trống, cười nói: "Lão gia, người đã mang đến."
Con mắt trong trẻo lạnh lùng của Diêm Hồng Loan nhìn chằm chằm Cố Uyên, nở nụ cười mỉa mai: "Vị đại nhân này, ngươi tốn công tốn sức bắt ta tới đây, có ý gì? Không biết bắt đầu từ khi nào, triều đình cũng quản chuyện giang hồ chúng ta rồi?"
"Diêm cô nương, chúng ta không vội." Cố Uyên nhàn nhạt cắt ngang lời nàng, khẽ liếc mắt sang bên cạnh nhìn Ngọc Phi Giác: "Bên đây có vị công tử muốn nói với ngươi vài lời."
Diêm Hồng Loan vô thức nhìn theo ánh mắt hắn. Lúc đầu không hiểu khẽ nhíu mi, nhưng khi ánh mắt xẹt qua nửa mặt bên mặt nạ tinh xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/65834/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.