Ánh mặt trời nhẹ buông xuống. Cố Uyên ngồi trên ghế đá trong viện, đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn, không nhìn ra tâm tình.
Lúc Bộ Tiện Âm đi vào, lưu ý thấy y phục trên người hắn đêm qua vẫn như cũ, trong mắt chợt lóe qua một tia hiểu rõ, đưa phong thư tới, nói: "Đêm qua đã dụng hình đối với nữ nhân kia, bất quá, nàng vẫn không chịu nói gì."
Cố Uyên không liếc nhìn, liền ném phong thư sang bên cạnh, nói: "Hợp tình hợp lý."
Bộ Tiện Âm nói: "Có muốn dẫn nàng tới đây không?"
Cố Uyên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Mang đến đi."
Bộ Tiện Âm đang định xoay người, đột nhiên dừng lại, khóe môi khẽ nhếch: "Lão gia có cần trở về thay y phục không? Mùi rượu hơi nặng một chút."
Thần sắc Cố Uyên hơi chậm lại, giương mắt trừng Bộ Tiện Âm đã sớm nhẹ nhàng lướt ra ngoài. Thần sắc trong mắt hắn sâu hơn, vô thức quay đầu lại hướng ban công kia, ấn đường dần dần nhíu chặt.
Theo lý thuyết đến giờ này hẳn là nên sớm tỉnh rồi mới đúng.
Xa xa Tô Thanh ngồi xổm trong phòng Cố Uyên trầm trầm hắt hơi một cái, một đôi mắt đỏ như mắt thỏ nước mắt lưng tròng.
Khi tỉnh lại, nhìn thấy nơi mình đang ở, dùng ngón chân nghĩ cũng đoán được tối qua đại khái là tình huống thế nào.
Trước kia, mỗi lần nàng uống say tỉnh lại, Tô Mạc thường là vẻ mặt bộ dáng không thể yêu. Mặc dù hắn không nói chuyện nhưng mà phải trải qua tình huống khủng bố thế nào khiến cho Tô Mạc xưa nay trầm ổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/65833/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.