Tên khai sinh đương nhiên không thể dùng, cho nên lúc Bộ Tiện Âm hỏi, Tô Thanh hạ bút thành văn, bịa ra cái tên Thục Ấu Lan làm thân phận giả.
Bộ Tiện Âm theo phân phó của Lận Ảnh đưa nàng đi xung quanh nhìn một chút. Tô Thanh cúi mi chắp tay ôn nhuận đi theo phía sau, tâm tư dồn hết vào gương mặt giống Tô Mạc như đúc của Bộ Tiện Âm. Thật sự là rất giống, nếu không phải Tô Mạc câm thì ngay cả người luôn mang hắn theo bên mình từ nhỏ như nàng cũng không thể phân biệt hai người này. Hắn và Tô Mạc nhất định có liên quan.
Tô Thanh tăng nhanh bước chân cùng Bộ Tiện Âm sóng vai, mặt không biến sắc thăm dò: "Không biết Bộ công tử nhà ở phương nào? là người ở đâu?"
Bộ Tiện Âm dừng cước bộ ngoái đầu nhìn sang, đột nhiên hỏi: "Thục cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tô Thanh hoang mang: "Hỏi cái này làm gì?"
Bộ Tiện Âm ôn nhuận cực điểm, cười một tiếng, nho nhã khéo léo: "Chẳng qua ta cảm thấy tuổi của cô nương trâu già gặm cỏ non chỉ sợ không thoả đáng."
Trâu già? Cỏ non? Tô Thanh bỗng chốc nghẹn lại, gân xanh trên trán khẽ giật, cố nén tức giận liếc mắt mới kiềm chế được ý muốn đánh một quyền lên gương mặt đang tươi cười như ngọc kia. Không muốn nói cho nàng thì cứ việc nói thẳng, có cần phải quanh co lòng vòng công kích tuổi nàng như thế không? Nàng so với Bộ Tiện Âm lớn hơn mấy tuổi nhưng chỗ nào cũng như hoa như ngọc, nhìn thế nào cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/65815/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.