Tô Thanh muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút manh mối nhưng vẫn phí công, nàng làm ra vẻ mặt chấn kinh, khoé miệng khẽ run rẩy, quỳ gối xuống đất lên tiếng: "Vương... Ngài là Vương gia?"
Cố Uyên trầm mặc nhìn nàng, đột nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, khoé môi thoáng cong không rõ hỉ nộ. Ngón cái mơn trớn mặt nàng, cảm giác da thịt chạm vào nhau làm nhịp tim Tô Thanh hơi chậm lại. Hắn giống như không phát giác được nàng căng thẳng, ánh mắt rơi vào gương mặt nàng: "Nếu lau mặt sạch sẽ xem ra còn có mấy phần tư sắc."
Nhìn đầu ngón tay Cố Uyên dính đầy bùn đất, mặt Tô Thanh thoáng cứng lại. Nàng còn đang thắc mắc, như thế nào mà sống chết không câu hồn được nam nhân, thì ra là hiện tại gương mặt như hoa của mình bị dính bùn đất loang lổ?
Ngón tay Cố Uyên triệt để xoa một vòng trên mặt nàng xem chừng sạch sẽ không ít, Tô Thanh lần nữa giương cao hai mắt, ngữ điệu điềm đạm đáng yêu: "Dân nữ hiện tại không nơi nương tựa, nếu không được vương gia thu lưu thật không biết tự xoay sở thế nào. Vương gia yêu dân như con, sao nỡ nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta, một nữ tử ta trói gà không chặt yếu đuối bơ vơ giữa cuộc đời này...".
Cố Uyên nhíu mày hai cái, thu tay lại, lấy khăn, không đếm xỉa gì tới nàng, lau lau đầu ngón tay, cúi đầu cười lạnh: "Yêu dân như con? Chỉ sợ ngươi tìm nhầm người!". Liền khiến Tô Thanh ngây người, hắn rũ mắt nhìn nàng, khoé môi giương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/65814/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.