Từ trong phòng Cố Uyên đi ra, Tô Thanh cũng không về phòng thu dọn hành lý như đã nói mà quẹo qua chỗ Hạ Vân hiên của Tuân Nguyệt Lâu.
Những người khác đã sớm đi, đống bừa bộn trong sân cũng được hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ.
Vào phòng nhìn thấy Tuân Nguyệt Lâu nàng cũng không vòng vo: "Cố Uyên muốn ta trở lại kinh thành."
Tuân Nguyệt Lâu nhìn nàng một cái, lát sau nhẹ gật đầu: "Như vậy tốt cho ngươi hơn."
Tô Thanh thấy ý nghĩ của hắn cùng Cố Uyên giống nhau thì có chút bực mình, buồn bực nói: "Đừng cho là ta sẽ thật sự ngoan ngoãn trở về. Đợi đến khi xuất phát hồi kinh, ta sẽ kêu A Mạc đi cùng, đến lúc đó trên đường lại tìm cơ hội trốn đi Cô Xạ Thành."
Tuân Nguyệt Lâu nhíu mày.
Tô Thanh trực tiếp không đếm xỉa đến hắn, đột nhiên chân thành nói: "Thôi bỏ qua không nói chuyện này nữa, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta một việc."
Tuân Nguyệt Lâu trầm mặc nhìn nàng.
Thời điểm này Tô Thanh rất hưởng thụ thái độ không hề dị nghị này của hắn, cao giọng cười nói: "Cũng không cần ngươi cố ý làm gì, chỉ cần trong lúc ta rời đi, ngươi có thể tiếp tục cùng bọn Cố Uyên đi Cô Xạ Thành là được. Chỉ cần có ngươi ở đó, mặc kệ người phía sau màn là ai, nếu không muốn đắc tội Cô Xạ Thành, tất nhiên sẽ ném chuột sợ vỡ bình."
Tuân Nguyệt Lâu trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Ta muốn đi cùng ngươi."
Tô Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/2140326/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.