Nghe ngữ điệu tràn đầy uy hiếp của hắn Tô Thanh không dám phản kháng, thấy Cố Uyên xoay người lấy thuốc trị thương trong tủ, cầm tay nàng lên, nhíu mày bắt đầu bôi thuốc.
Động tác của hắn vốn hết sức cẩn thận nhưng vẫn có lúc đụng trúng chỗ đau, lưu ý thấy nàng đang trầm mặc dần dần nhếch khóe môi, động tác của hắn càng thêm nhẹ nhàng.
Tô Thanh rũ mắt nhìn bộ dáng cẩn thận của hắn, trong lòng có chút ấm áp, thấy hắn bôi thuốc xong đứng dậy chuẩn bị đi, nàng cuống quýt kéo tay áo hắn, nói: "Lão gia, vết thương của ngươi cũng cần xử lý."
Máu trên cánh tay Cố Uyên đã bắt đầu khô lại, ống tay áo dính vào miệng vết thương, chỉ cần vừa động là đủ đau nhức kịch liệt. Hắn cũng không phải người chết đương nhiên có thể cảm nhận sự đau nhức chết lặng này. Chỉ là, trong lòng có loại cảm giác đè nén ức chế nên hắn muốn nhờ vào cảm giác đau đớn này để khiến mình thanh tỉnh, để hiểu rõ quyết định của mình, thậm chí có thể phân tán lực chú ý, để hắn không đến mức sa vào hồi ức mà hắn không muốn nhớ.
Cố Uyên quay đầu lại, vẻ mặt không gợn sóng, nói: "Không cần."
Tô Thanh vẫn không buông ống tay áo hắn ra, dùng vẻ mặt không thỏa hiệp nhìn hắn, kiên trì lặp lại: "Thỉnh lão gia xử lý miệng vết thương, nếu không vạn nhất bị nhiễm trùng thì rất phiền toái."
Cố Uyên trầm mặc đứng tại chỗ, không tránh ra nhưng cũng không có ý thỏa hiệp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-gia-khong-hoan-luong/2140325/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.