Dòng nước mát lạnh thấm vào cỏ họng khô khốc, làm tan đi cảm giác khó chịu, cơn đau cũng dần dần dịu lại.
An Nhiên đưa tay vuốt ngực mình, thở dốc, vô thức tránh né bàn tay của hắn, tự mình đứng dậy.
Hắn nhìn cô gái đang bước những bước chân yếu ớt trước mắt, cả người cô lung lay như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng lại không đồng ý để hắn dìu cô.
Nam Kinh Luân đứng dậy đi tới trước mặt cô, quỳ một chân xuống, cầm tay cô, áp mu bàn tay của cô lên trán mình: “Bảo bối, đừng không để ý anh. Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em nghe. Chỉ cần em đừng ngó lơ anh… đừng rời bỏ anh… được không?”
Cô nghe giọng điệu hơi mang âm run rẩy của hắn, mềm lòng đi không ít, thở dài đỡ hắn: “Anh đứng dậy đi đã.”
Hắn thừa biết mặc dù cô tỏ ra khó chịu, nhưng thật ra cô là một người rất dễ bị thuyết phục, và cũng có lòng thương cảm rất cao. Chỉ cần hắn tỏ ra buồn bã một chút, tỏ ra tủi thân một chút, đáng thương một chút, rồi cô sẽ tha thứ cho hắn thôi.
“Em còn chưa trả lời anh, anh sẽ không đứng dậy.”
An Nhiên: “Em biết rồi, giờ thì đứng dậy đi, em sắp ngã rồi.”
Nhận được lời xác nhận của cô, hắn như có được kim bài miễn tử, bấy giờ mới chậm rãi đứng dậy, ôm cô ngồi xuống giường.
“Bảo bối, thật ra…”
Cô nhận thấy hắn luôn lảng tránh vấn đề mỗi quan hệ giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2918468/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.