Camellius thấy cô ta khóc, cũng có chút không nỡ nói thêm, hít thở sâu, quăng áo khoác lên thành ghế: “Có thời gian thì học đàn thêm đi, kĩ năng của em không ổn lắm đâu.”
Lúc này, cô ta mới gạt nước mắt, cúi thấp đầu: “Em biết rồi.”
--------------------
“Oa, vậy đây chính là tên em sao?”
Nam Kinh Luân dụi mặt vào cái gáy trắng ngần của cô, nhắm mắt hưởng thụ, khẽ ừ.
Cô nắm trúng điểm mấu chốt, quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy tại sao tất cả tên trong giấy tờ tùy thân, ngay cả giấy hôn thú của chúng ta, tên em cũng đều là An Nhiên? Cái tên An Nhiên này từ đâu mà có?”
Câu hỏi đột ngột của cô làm hắn giật mình. Lần này hắn đã quá bất cẩn rồi.
Làm sao hắn có thể nói với cô, hắn làm như vậy là vì muốn cô vứt bỏ hoàn toàn thân phận trước kia?
Nam Kinh Luân lần này đã rơi vào tình thế khó xoay chuyển, hiếm khi hắn không biết phải ứng xử ra sao. Đối với người khác hắn không cần bận tâm, nhưng cô chính là sinh mạng của hắn, là chí bảo, là ánh sáng duy nhất.
Đã trôi qua một thời gian như vậy, tại sao lòng phòng bị của cô còn chưa buông xuống? Là do hắn làm không đủ tốt sao?
“Bảo bối, em vẫn còn đang nghi ngờ anh?”
An Nhiên thấy hắn không trả lời mà hỏi ngược lại thì bắt đầu nhận ra điểm đáng ngờ, nhưng miệng vẫn uyển chuyển nói để đưa vấn đề quay lại chỗ cũ: “Không phải em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914539/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.