Không gian dường như trở nên im lặng sau khi hắn dứt lời. Cô ngơ ngác nhìn xuống, không biết đang nhìn vào mắt hắn, hay chỉ là nhìn vào vô định, thế nhưng đôi mắt ấy vẫn trống rỗng và lạnh lẽo tối tăm.
Bỗng nhiên, cô bật cười. Cười rất lớn. Cười đến điên loạn.
An Nhiên vừa cười vừa ôm lấy gương mặt mình. Cười vào những lời thâm tình mà hắn vừa nói ra.
Hắn nhân lúc cô không tỉnh táo, giơ tay chặt mạnh vào gáy cô, dang tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé đang đổ rạp xuống, âu yếm ôm vào lòng, in lên vầng trán lạnh toát vì nhiễm gió biển một nụ hôn.
Sở Thạc yêu cầu hắn đặt cô xuống giường, bắt đầu kiểm tra cho cô.
Anh vốn là một bác sĩ tâm lý có danh, thời gian trước vừa ra nước ngoài tham gia hội thảo, lần này về nước là do nhờ cậy của hắn.
Sở Thạc nhìn vào con ngươi của cô, cộng thêm lời kể của hắn trước đó và biểu hiện mà chính anh vừa được chứng kiến, bước đầu đưa ra kết luận: “Rối loạn lưỡng cực. Có đôi lúc hưng phấn bất thường, lúc lại im lặng tiêu cực. Đây chính xác là rối loại lưỡng cực.”
Nam Kinh Luân siết chặt nắm tay, trái tim như đang rỉ máu. Cô thành ra nông nỗi này đều do một tay hắn gây nên. Mặc dù hắn đã rất cố gắng khắc chế bản tính chiếm hữu của mình lại, nhưng sự thật là hắn rất sợ cảm giác mất đi cô, nên làm ra những chuyện ngu ngốc, khiến tình hình của cô ngày một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914464/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.