Camellius đẩy cửa đi vào, thứ đầu tiên thu vào mắt chính là hình ảnh cô đang cúi người hôn lên trán hắn.
Trong mắt anh thoáng hiện lên vẻ ngỡ ngàng, sau đó lại khôi phục về bình thường ngay lập tức. Anh đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng.
An Nhiên bị âm thanh kia dời sự chú ý, cô đứng thẳng người lên, không hề có sự hoảng loạn hay xấu hổ quẫn bách khi bị bắt gặp. Trên người cô, anh đã cảm nhận được một loại hơi thở khác so với khi trước. Chỉ sau một thời gian rất ngắn, hình như cô đã trưởng thành lên không ít. Và nhất là thái độ của cô, không còn phòng bị hay khó chịu với hắn nữa, mà thay vào đó là sự nhu hòa ấm áp đến mức có thể hòa tan băng tuyết mùa đông.
Anh nhìn cô, nở nụ cười: “Tỉnh rồi à, em hôn mê hai ngày rồi, có đói không?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy anh đưa em tới nhà ăn của bệnh viện nhé?”
“Vâng.”
----------------------
Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy bản thân mình khi còn nhỏ.
Đã rất lâu rồi, hắn không còn nhớ lại dáng vẻ khi xưa, như một chú chó nhỏ luôn chạy theo cô, như một loài kí sinh trùng luôn đeo bám cô, hèn hạ, kém cỏi. Hắn căm ghét bản thân của khi ấy, căm ghét cả bản thân của hiện tại.
Tuy là vậy, nhưng so với bây giờ, hắn lại thích quãng thời gian trước kia hơn. Bởi vì lúc đó, sẽ có cô bé đáng yêu luôn cầm tay hắn chạy nhảy tung tăng, sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914417/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.