Nam Kinh Luân nhân lúc cô xếp gối cho mình, dùng ánh mắt đắc thắng nhìn về phía Louis.
Anh không vì vậy mà tức giận, chỉ mỉm cười: “Rose nói đúng đấy, cậu cứ lo cho bản thân mình đi đã, tôi sẽ để ý cô ấy giúp cho, yên tâm.”
Đó chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng đối với hắn, đây chẳng khác nào khiêu khích. Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, hắn không hề thể hiện ra ngoài mặt, bởi vì cô vẫn đang ở đây.
Gã là người mà cô thích… hắn không muốn làm phật ý cô thêm nữa.
An Nhiên đỡ hắn nằm xuống, kéo chăn lên cho hắn: “Nếu cảm thấy đau thì nói với tôi, tôi sẽ gọi bác sĩ.”
Nghĩ tới điều phiền muộn kia, tâm trạng hắn bỗng chốc trở nên tồi tệ. Cho dù hiện tại hắn có thể tranh thủ một chút sự thương hại của cô, nhưng sau đó thì sao? Tới khi hắn xuất viện rồi, hai người rồi cũng sẽ tách nhau ra, giống như hai đường thẳng chỉ giao nhau ở một điểm.
Nhưng hắn có tư cách gì mà khó chịu? Rõ ràng là lỗi của hắn, ngay từ đầu đã là lỗi của hắn. Chính hắn đã khiến cô suýt nữa chôn mình dưới đáy biển sâu, chính hắn cố chấp kìm kẹp ép cô ở bên, chính hắn khiến cô tinh thần bất định… là hắn, kẻ lúc nào cũng vỗ ngực tự nhận yêu cô.
“Rose, vết thương của em… anh nghe bác sĩ nói có thể sẽ để lại sẹo.”
An Nhiên nhìn thấy hắn nằm ngay ngắn rồi mới quay đầu nói chuyện với Louis:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914411/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.