Trong khi cuộc nói chuyện ngượng ngấp vẫn đang tiếp tục, thì tiếng chuông điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.
Nam Kinh Luân nghe điện thoại xong, sắc mặt không được tốt lắm, đứng dậy, cầm lấy quần áo của bản thân đi thay.
Cô nắm lấy cổ tay hắn: “Sao thế?”
“Sức khỏe của ông nội không tốt, anh trở về một chuyến.”
An Nhiên đứng bật dậy: “Không được! Kinh Luân, vết thương của anh không thể…”
“Nhưng anh cũng không thể để mặc ông nội được.”
Nghe lời này, cô á khẩu. Đúng vậy, ông nội Nam là người thân cuối cùng của hắn trên cõi đời này, làm sao có thể…
“Vậy em đi cùng anh.”
Nam Kinh Luân nghe câu này, trong lòng cực kì vui vẻ, nhưng hắn không nỡ để cô chịu khổ. Vết thương trên bụng cô còn chưa lành, khẳng định sẽ rất khó chịu. Hắn da thô thịt dày, vết thương này không tính là gì. Còn cô, mềm mại yếu ớt như thế, sao mà chịu cho được.
“Để anh đi được rồi, em ở lại dưỡng thương cho tốt.”
An Nhiên có lẽ là do ở chung lâu nên cũng nhiễm chút tính khí nói ít làm nhiều của hắn, trực tiếp dùng hành động thay cho lời nói để trả lời, lấy quần áo của mình, bước nhanh vào phòng tắm. Trước khi vào trong cô còn quay đầu lại: “Lần này không thể tiếp đón chị chu đáo rồi.”
Rasline đứng dậy: “Vậy không phiền hai người nữa.”
------------------------
‘Rầm - - -‘
“Annie!”
An Nhiên đang buộc tóc gọn ra phía sau, nhăn nhó không hài lòng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914408/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.