Sắc trời dần tối, An Nhiên và Nam Kinh Luân ở lại chỗ Nam lão gia. Sau khi ăn tối, người làm tiến tới nói với họ: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, phòng ngủ đã được chuẩn bị rồi ạ.”
Khóe mắt của hắn hơi hướng về phía cô, thấy cô không phản ứng gì thì trong lòng thầm thở phào. Nhưng hắn quay qua nói với cô người làm kia: “Chuẩn bị hai phòng.”
“Dạ…? Vâng, tôi làm ngay.”
An Nhiên đang đọc sách lúc này mới ngẩng đầu lên: “Không cần. Kinh Luân, cùng em đi tản bộ một chút đi.”
Hai người sóng vai bước đi trong hoa viên, con đường lát sỏi ngoằn nghoèo uốn lượn trên nền đất, hai bên là rất nhiều loài cây cối tươi tốt. Cách vài mét lại có một cột đèn chiếu sáng con đường. Ánh đèn chỉ mờ ảo lập lòe, vô tình làm cho cảnh vật có phần ảm đạm.
Cô không nói gì, hắn cũng không biết nên mở lời thế nào, hai người cứ như vậy im lặng đi một vòng.
Lúc trước cô mất trí nhớ, luôn cảm thấy ngượng ngập vì không thể tìm chủ đề nói chuyện với người ít nói như hắn. Hiện tại phong thủy luân chuyển, hắn không thể nắm bắt tâm tư của cô, bản thân hắn là người cảm thấy bầu không khí rất miễn cưỡng.
An Nhiên nhìn người bên cạnh mình, mỗi bước đi đều cứng ngắc như người máy.
“Anh… đừng căng thẳng nữa. Cứ như trước kia là được rồi.”
Nam Kinh Luân: “…”
Hắn cũng muốn như vậy, nhưng hiện giờ hắn hoàn toàn… không dám.
“Anh đi từ từ tiêu cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-tinh-yeu-tron-ven/2914407/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.