Giọng nói vừa vang lên khiến mọi người đang vui khẽ dừng lại
" Sao vậy Phong ? Đang vui sao anh đòi về trại ? " Ngọc Trúc khẽ lên tiếng nhưng anh chẳng để vào tai , bỏ mặc cô ta lại đi về trại một mình
Anh là đang tức giận cái gì chứ ? Khó chịu cái gì vậy hả ? Cô thân với ai nói chuyện với ai thì mặc xác cô chứ ? Nhưng tại sao lại chỉ cần cô không để ý hay là nói chuyện vui vẻ với người khác .. Thiên Phong lại giống như có một cái gai trong mắt , nhìn thế nào cũng chẳng thể vừa mắt
" Thôi tớ về trước " Ngọc Trúc vẫy tay đi phía sau Thiên Phong , cô chỉ khẽ liếc nhìn theo bóng lưng họ chẳng phản bác
Hành động này của Thiên Phong là gì đây ? Chán ghét sao ? Mà cô quan tâm làm gì cảm nhận của người khác ? Bây giờ bản thân cô lo hơi đâu mà quan tâm chi cho mệt
Còn Thiện Minh nãy giờ nhìn biểu hiện của cô , anh không không phải cô đương nhiên sẽ không hiểu cô đang nghĩ gì .. nhưng anh biết một điều cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được Thiên Phong , biết làm sao được anh không thể ngăn cản tình cảm của cô , càng không thể bắt cô theo ý mình mong muốn .. nhưng anh chắc chắn một điều là anh sẽ bảo vệ cô
Lúc nãy hai người kia qua đây là cố ý khiêu khích Mỹ Linh nhưng có anh ở đây sao dễ để cho họ thuận ý , cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-thanh-xuan/3268425/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.