Hôm nay là ngày cuối cùng của tuần trăng mật của hai người. Long Thần đưa đứa "nhà quê" là Tiêu Nhiên hết đi chơi khắp vùng Zurich rồi dẫn đi ăn những món ăn ở đây.
Đi qua những tiệm bánh Chocolate Tiêu Nhiên thèm thuồng nuốt nước bọt ánh mắt sáng ngời. Anh liền hiểu được rằng " nhà quê" cô là đang muốn ăn nữa đây mà.
Thế là anh mua cho cô ăn thỏa thích . Được đáp ứng nhu cầu cô vui vẻ ăn uống no say. Ăn xong còn xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của mình.
Cô cười rạng rỡ tỏ lòng biết ơn với anh.
" Hôm nay ... Thực sự cảm ơn anh . Đã rất lâu rồi tôi mới được ăn Chocolate đấy . Thật ngon nha... hì hì.. " .
Anh lắc đầu cười khổ , không hiểu nổi cô " vợ" của mình nữa :
" Cô thích thì tôi sẽ mua về nhà cho cô ăn dần. Không để người khác nhìn thấy lại tưởng tôi bỏ đói cô . "
Cô mặt mày cau có trả lời :
" Anh bỏ đói tôi từ sáng đến giờ mới được ăn đấy biết chưa ? Người ta có câu ' Có thực mới vực được đạo ' , đây tôi không có thực thì không muốn làm gì đâu hừm..."
Thấy cô nói thế anh gian manh hỏi lại :
" Thế bây giờ no rồi . Chuẩn bị ' vực được đạo' chưa ? "
" Tất nhiên là... không được rồi..haha. Ngày mai chúng ta về rồi ,hay là hôm nay chúng ta đi chơi chụp lấy mấy tấm hình làm kỷ niệm?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-loi-yeu-thuong/2805286/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.