Nằm viện mãi cũng sinh ra chán nản . Tiêu Nhiên xin mãi cũng không lay động được ai. Cuối cùng cô cũng suy nghĩ ra một cách.
Bỏ trốn.
Đây dường như là lựa chọn tốt nhất với thời điểm hiện tại.
Cô nhớ chứ cô vẫn rất tỉnh táo chẳng qua là cô muốn thăm dò anh . Cô muốn biết anh đối với cô là như thế nào ?
Nhưng làm cô thất vọng rồi.
À không . Vốn dĩ cô cũng không có hy vọng sẽ được anh quan tâm.
Đang chuẩn bị công tác bỏ trốn thì....
" Cạch "
Nghe thấy tiếng người mở cửa Tiêu Nhiên nhanh chân chạy lên giường giả vờ ngủ như chưa hề thức.
Tiếng bước chân đều đều đang tiến dần đến chiếc giường bệnh nhân. Tiêu Nhiên lén hé mắt nhìn .
Một cụ ông ? Ông đến đây làm gì nhỉ? Mà hình như cô đã gặp ông ở đâu rồi thì phải ?
Cô ngay lập tức nhắm mắt lại vì ông cụ đang đến rất gần cô không những thế bên cạnh còn có một người đàn ông trẻ tuổi , có vẻ là một người thân cận.
Ông cụ tiến lại gần . Nhìn thấy khuôn mặt này của cô ông như bật khóc. Trong lòng vui sướng biết bao.
" Hazz... Cuối cùng ta cũng tìm được cháu ."
Ông ngồi xuống cạnh giường nhìn ngắm khuôn mặt cô thật kỹ.
Giống. Giống quá . Đúng là rất giống.
" Khả Nhi ,Tĩnh nhi hai con nhìn xem . Hôm nay ta đã tìm được Nhiên Nhiên rồi...ta sẽ thay hai đứa chăm sóc và dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-loi-yeu-thuong/2805272/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.