Cô bỏ đi không nói một câu làm mọi người trong nhà ai cũng lo lắng không ngớt.
Long Thần tự trách bản thân không chăm sóc tốt cho cô , à không phải là chưa từng đối xử tốt với cô. Nếu có thì cũng chỉ là diễn kịch trêu đùa tình cảm của cô.
Một tuần qua không ngày nào anh ngừng tìm kiếm nhưng kết quả vẫn bạch vô âm tín . Ban ngày lao đầu vào làm việc và tìm kiếm cô ,ban đêm về suy nghĩ vẩn vơ không ngủ được.
Không biết giờ này cô có nhớ đến anh như anh đang nhớ về cô?
Con của hai người nữa.
Anh ngồi bật dậy vò đầu bứt tai cả đầu tóc rối bù.
" Mình đúng thật điên mất thôi."
Đứng dậy về phía cửa sổ . Đêm nay trăng rằm còn có nhiều ngôi sao trên bầu trời không ngừng tỏa sáng. Anh lại nghĩ đến cô - Tiêu Nhiên.
Bình thường tuy không phải để ý nhưng nhiều lúc anh thấy cô hay ra đứng ở đây nhìn lên bầu trời đầy sao. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trong đôi mắt cô càng thêm mị hoặc lay động lòng người.
Anh lại nhớ đến khoảng thời gian gọi là vui vẻ nhất của hai người. Có lẽ là lúc hưởng trăng mật ở Zurich nhỉ ?
Những ngày đó quả thực anh đã rung động rồi nhưng anh lại phủ nhận nó. Để bây giờ anh hối hận xen lẫn áy náy cũng muộn màng.
Giờ này không biết cô đang ở đâu ? Đã ngủ hay chưa ? Có biết chăm sóc bản thân không ?
Anh nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-loi-yeu-thuong/2805270/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.