Cuối cùng dưới sự năn nỉ của mọi người cô cũng đã ở lại ăn cơm trưa.
Nhưng đang ăn thì ...
Reng.. reng....reng...
Nhìn dãy số hiện trên màn hình ,cô thở hắt một tiếng rồi bắt đầu nghe máy.
" Dạ cháu nghe ạ."
"Cháu không về nhà ăn cơm sao? À sẵn tiện ra ngoài thì sang nhà ông bà Tiêu chơi. Thời gian qua chắc hai người họ cũng lo lắng cho cháu không ít cháu cũng nhớ họ không phải sao? Haha... "
" Được ạ. Chút nữa cháu sẽ qua ."
" Bảo thằng nhãi ranh ấy đến gặp ta."
Mọi người không biết người kia đã nói gì mà khiến cô liên tục chau mày .
An Nhiên khẽ liếc mắt nhìn anh không ngờ anh cũng đang nhìn mình. Gặp ánh mắt anh cô vội quay mặt đi chỗ khác nói qua loa với ông nội rồi cúp máy.
Cô khó khăn mở lời.
" Ba mẹ ,con...con có chuyện muốn nói."
Hai ông bà nghe thấy thế liền dừng đũa.
" Có gì con cứ nói đi."
" Chuyện là con đã trở lại An gia . Con mong mọi người đừng ngăn cản con."
Mẹ Long thì đã biết từ trước cho nên khi nghe cô nhắc tới chuyện này cũng không mấy bất ngờ. Ngược lại là bố Long và Long Thần thì không kém phần ngạc nhiên.
Bố Long hốt hoảng.
" Con...con không được ở đó. Quá nguy hiểm rồi con là người rõ nhất mà."
Cô biết bố Long cũng vì lo lắng cho cô nên mới thế. Nhưng ý cô đã quyết.
" Bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-loi-yeu-thuong/2805263/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.