Trong khi bên ngoài đã loạn cào cào cả lên thì ở nơi diễn ra buổi tiệc sinh nhật lúc này mọi người vẫn không hay biết chuyện gì mà tập trung toàn bộ tinh thần vào màng cầu hôn trước mặt.
Lục Hàn Đông từng bước đi đến bên cạnh Tử Hi, cậu ta thản nhiên đem ly rượu trong tay cụng với ly rượu của cô, giọng điệu hết sức bình thản: “Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”
Tất cả mọi người vốn đang nín thở chờ đợi, sau khi nghe được câu vừa rồi thì suýt chút nữa ngừng thở.
“Gì cơ? Ngài ấy vừa gọi “chị dâu” sao?”
“Trời ạ! Lục…Lục Bách Phàm! Thật sự là ngài ấy!”
Lục Bách Phàm không biết từ khi nào đã đi đến phía sau Lục Hàn Đông. Nhìn thấy người trong lòng, Tử Hi liền một đạp đá con hàng trước mặt xuống khỏi sân khấu, sau đó hồi hộp nhìn người đàn ông đang đứng đối diện.
Lục Bách Phàm cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp thoát ra khỏi lồng ngực, cất giọng nói vừa cưng chiều vừa dung túng: “Muốn cầu hôn anh sao?”
Tử Hi gật đầu lia lịa, ngay sau đó lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen. Ngón tay thon dài của cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn trơn bóng rất đơn giản.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Tử Hi quỳ một chân xuống, đeo chiếc nhẫn kia lên ngón áp út của Lục Bách Phàm, rồi cúi đầu khẽ hôn lên ngón tay đeo nhẫn của người đàn ông.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói dịu dàng của cô vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3515258/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.