Buổi trưa ngày hôm sau.
Tạ Mạnh bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ làm cho chói mắt, theo bản năng xoay người một cái liền bị cơn đau dưới hông làm cho khẽ rên một tiếng.
Lục Hàn Đông cũng vì động tĩnh nhỏ này thức giấc, mơ mơ màng màng nhìn người bên cạnh.
Đầu óc Tạ Mạnh vẫn còn hơi choáng, bóng râm trên đầu đột nhiên hạ xuống, cằm bị người kia bóp lấy, ngay lập tức một trận ấm nóng mãnh liệt truyền tới.
Đến khi cảm thấy người bên dưới đã sắp không thở nổi nữa Lục Hàn Đông mới luyến tiếc buông ra.
Tạ Mạnh được giải thoát, thở hổn hển quát một tiếng: “Lục Hàn Đông, anh bị mộng du à!?”
Đầu óc mơ hồ của Lục Hàn Đông bị tiếng quát kia làm cho tỉnh táo lại, những viễn cảnh tối qua bắt đầu ập đến.
Cậu ta đột nhiên ngồi bật dậy nhìn chằm chằm người đang nằm bên cạnh, từ cổ tới ngực khắp nơi đều rải đầy những vết đỏ ái muội, trên làn da trắng như ngọc cứ như những bông hoa nở rộ đỏ rực.
Lục Hàn Đông cả kinh: “Tạ Mạnh, tôi…”
Nhìn bộ dạng lúng túng của người kia, Tạ Mạnh cắn răng cố gắng xoay người lại, cậu dù có ngốc cũng biết tối qua hai người xảy ra chuyện gì: “Là tôi tự nguyện."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Lục Hàn Đông nói chắc nịch.
“Không cần.” Tạ Mạnh không nhiều lời liền từ chối. Cả hai đều là đàn ông, Lục Hàn Đông lại là người của công chúng, hơn nữa cậu ta không hề có tình cảm với cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3501560/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.