Nhìn người đàn ông đứng cách mình một khoảng không xa, cả người Tử Hi không ngừng run lên, vẻ mặt hoảng hốt đến cực độ.
Cô nghĩ bản thân mình thật sự gặp phải áo giác rồi…
“Lục…Bách Phàm…” vừa dứt lời, thân thể nặng nề của cô lập tức ngã xuống.
Trước khi mất hết ý thức, Tử Hi cảm nhận được cơ thể của mình dần ấm lên, mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi…còn có cả giọng nói run rẩy của một người…
“Anh đây! Tử Hi, mở mắt ra nhìn anh!”
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, tim gan Lục Bách Phàm quặn thắt.
Chỉ mới vài tiếng trôi qua nhưng anh cảm thấy bản thân đã sống một đời không có cô.
Cuối cùng vẫn là đến muộn khiến cô bị thương…
Lạch cạch…
Tiếng động cơ vang dội cả khu rừng, thu hút sự chú ý của những người bên dưới, một chiếc trực thăng đang ở ngay trên đầu bọn họ.
Lát sau, một người mặc đồ đen bất ngờ nhảy xuống, người kia ném một vật tròn vào giữa vòng vây.
Đùng!
Khói trắng lan ra khắp nơi, sau khi làn khói bắt đầu tan dần, chiếc trực thăng cũng theo đó mà biến mất, ngay cả…Phong Tố Cẩn cũng không thấy đâu…
Phong Tín tiến đến bên cạnh Lục Bách Phàm: “Sếp, bây giờ phải làm thế nào?”
Người đàn ông liếc nhìn bộ âu phục đã bị máu của cô gái trong lòng làm cho ướt đẫm, ánh mắt không có lấy một chút ánh sáng: "Quay về.”
Epilogue cách Thành Đô hai tiếng bay, nhưng vì y tế ở đây thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3500052/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.