Sau khi sắp xếp công việc ổn thỏa, Tử Hi không chút chần chờ liền lên đường đến bệnh viện.
Tại bệnh viện nhân dân số một Thành Đô.
Hàn Tử Lam cầm kết quả kiểm tra mới được gửi tới, cảm thấy khá bất ngờ: “Tiểu Hi, bệnh tình của em thậm chí còn chuyển biến tốt hơn mong đợi!”
Tử Hi có chút ngoài ý muốn hỏi lại: “Thật sao ạ?”
Dạo gần đây cô chỉ cảm thấy bản thân ngủ rất ngon, tinh thần cũng thoải mái hơn nhưng không nghĩ chứng rối loạn giấc ngủ của bản thân lại có thể được trị khỏi.
Hàn Tử Lam ngồi xuống ghế sau đó lấy ra một cuốn sổ nhỏ: “Nói cho anh thói quen ăn uống gần đây, anh giúp em tìm hiểu một chút.”
Nhìn người đàn ông thận trọng ghi rõ từng thói quen trong lời kể của mình, đuôi mắt Tử Hi không tự chủ mà cong lên đầy dịu dàng.
Hai năm trước khi còn ở nước ngoài, cô vô tình giúp được một người đàn ông thoát khỏi lũ cướp trong một con hẻm nhỏ.
Mà người này lại là bạn chí cốt của ba Hàn Tử Lam.
Sau khi ông ấy qua đời, ba của anh đã nhận cô làm con nuôi, Hàn Tử Lam nghiễm nhiên trở thành anh trai nuôi của cô.
Hàn Tử Lam --- người giống như tên, ôn nhu như nước dịu dàng như hoa lại rất thanh tao nhã nhặn, bàn về ngoại hình thì chỉ có thể nói “bách niên nan ngộ --- trăm năm khó gặp.”
Nhớ lại lần đầu khi hai người gặp nhau, vì mẹ Hàn mất sớm, ba Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3500049/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.