Tạ Mạnh nhìn người đàn ông mặt lạnh như sương ngồi đối diện, không hiểu vì sao lại cảm thấy sợ hãi, ngay đến lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Người này…là do Diêm Vương phái đến đòi mạng cậu phải không? Bằng không sao cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy?
“Lục Bách Phàm, anh không ăn sao?” thấy Sếp nhà mình cứ chăm chú nhìn vào cậu thanh niên kia, Tử Hi rất tự nhiên giới thiệu: “Đây là trợ lý của tôi, việc ở công ty cần người phụ giúp một chút.”
Nói xong, cô lại quay sang nói với người bên cạnh: “Tiểu Mạnh, đây là Lục Bách Phàm --- ông chủ của chị.”
Ông chủ của bà chủ? Vậy chẳng phải là Tổng giám đốc Lục thị hay sao?
Quan trọng hơn là, mối quan hệ của hai người dường như rất thân thiết, còn có thể ngồi ăn chung một bàn?
Tạ Mạnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Chào…chào ngài.”
Lục Bách Phàm: “Ừ.”
Khó khăn lắm Tạ Mạnh mới nói được ba chữ, mà thái độ của Lục Bách Phàm lại rất hời hợt khiến cậu sợ đến suýt là ngất ra đất.
Lục Bách Phàm ngoài mặt thì lạnh lùng cao ngạo nhưng trong lòng lại không khỏi thở dài một cái.
Người khác luôn nói anh đẹp trai phong độ, nhưng ngoại hình của một ông chú ba mươi như anh làm sao có thể so với cậu trai trẻ trước mặt đây.
Chỉ là, cũng không thể cứ thế nhắm mắt dâng vợ cho người khác được.
Đến nước này Tử Hi có ngu đến mấy cũng hiểu được thái độ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3500048/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.