Trên đường từ công viên giải trí trở về, vì khá mệt nên Tiểu Bảo đã ngủ thiếp đi.
Nhìn cậu nhóc trong lòng, Tử Hi bỗng phát hiện, không biết từ lúc nào mà việc bọn họ ở bên nhau đã dần trở thành một thói quen.
Lục Bách Phàm và Tiểu Bảo cho cô cảm giác được cái gì gọi là gia đình, cái gì gọi là hạnh phúc.
Từng ấy năm sống trong bóng tối, cuối cùng cô cũng có thể chờ được ngày nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời mình…
Lục Bách Phàm lái xe vào garga, nhìn thấy vợ và con trai đã ngủ say từ lúc nào, theo thói quen cúi người nhẹ nhàng bế hai người vào nhà.
…
Những ngày cuối cùng để cho ra cho bộ sưu tập đầu tiên đang đến gần.
Hôm nay Tử Hi đến xưởng may để kiểm tra lại trang phục lần nữa.
"Chị Tử Hi, nghỉ một chút ăn bánh này!”
Một cậu thanh niên độ chừng hai mươi tuổi đang vẫy vẫy tay với cô.
Trong xưởng may cũng chỉ có mấy người, đều đã tụ lại một chỗ cùng ăn bánh.
Tử Hi để bộ trang phục trong tay xuống, mỉm cười nói với cậu: “Tiểu Mạnh, lát nữa cậu giúp chị gói lại số trang phục này nhé.”
Cậu thanh niên “vâng dạ” một tiếng rồi tiếp tục ăn bánh.
Cậu thanh niên này tên Tạ Mạnh, năm nay vừa tròn hai mươi, có làn da trắng sáng, ngũ quan mềm mại, lại rất ôn hòa nhã nhặn, rất giống với hình tượng “tiểu thịt tươi” trong giới giải trí hiện nay.
Chỉ có điều, cậu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hon-le/3500040/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.