Anh thường nghĩ rằng, nếungười con gái ấy vẫn ở bên anh như thế, chưa từng rời đi, như vậy có phải anhsẽ không bao giờ biết được nỗi đau đớn, vết thương hằn sâu trong tim cô ấy?
Sau khi cô đi, nỗi nhớtương tư nhỏ giọt, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, anh đã tậpviết nhật ký, dùng lời văn để bày tỏ nỗi lòng nhớ cô.
Ghi lại quá khứ, cũng ghilại hiện tại.
Năm đầu tiên cô rời đi,ngày tháng của anh trôi qua trong ngơ ngác. Mỗi buổi sáng, lại quơ tay tìm bữasáng được chuẩn bị sẵn bên cạnh giường. Mỗi khi về nhà, mở cửa xong thì luônđặt chìa khóa vào chỗ cũ, chỉ sợ cô quay về, không tìm thấy anh lại không cóchìa khóa để vào trong. Chỗ làm việc, đi khám bệnh, khi có người nhắc đến cô,trái tim lại nhói lên một trận.
Sau khi tốt nghiệp, anhthay đổi môi trường mới, công việc mới, không có đồng nghiệp thân quen, mỗi lầnvô tình nghe thấy cái tên ấy vang bên tai, tim lại đau. Tuy nhiên, anh tìm thờigian trở về căn nhà cũ, hỏi người thuê nhà xem có ai đến tìm anh hay không. Anhđổi công việc, đứng đợi cô nơi gần cô nhất.
Cũng không nghĩ đến cuộcsống của mình sẽ đơn điệu và nhàm chán, anh vẫn im lặng. Từ khi nào, cuộc sốngcủa anh quen có cô, điểm thêm chút màu sắc cho cuộc sống nhạt nhẽo của anh. Mộtcuộc sống khi không còn màu sắc, trống rỗng nghèo túng đến đáng sợ. Ngày nàyqua ngày khác, dần dần hình thành một cuộc sống như thế…
Mãi cho đến một ngày, giờtan tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hanh-phuc/3252341/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.