Mãi cho đến khi đi vàocửa hàng bánh ngọt, nhận lấy chiếc bánh gato đã được đặt trước, cô vẫn khônghiểu được vì sao lại trở thành thế này.
“Thải Lăng, anh đã đặtbánh ở cửa hàng bánh ngọt, bây giờ anh đang làm việc nên không đi lấy được, emđi lấy trước có được không?” điện thoại vừa kết nối, nói qua loa vài câu, quảthực đem cô đẩy xuống mười tám tầng địa ngục.
Có người như thế này sao?Sinh nhật mình, còn phải tự đi lấy bánh ngọt. A, còn nữa, khoản bù thêm, anhmới chỉ thanh toán tiền đặt cọc, cho nên phần còn thiếu cô sẽ phải tự chi tiền!
Đừng nói là vui mừng haygì đó, trên cơ bản người đàn ông này thật sự không hề có thành ý chúc mừng sinhnhật cô.
Bỏ đi, sớm thấy rõ anhkhông phải là một người lãng mạn, vậy nên cũng không trông cậy nhiều lắm. Côbuồn bực thanh toán nốt tiền bánh, kí nhận vào đơn đặt hàng.
“Oh?” cô gái thu ngânđang nhìn cô kí tên, bỗng kinh ngạc hô lên một tiếng nhỏ.
“Có vấn đề gì sao?”
“Chị tên là Thải Lăng?”cẩn thận xác nhận.
“Tôi tên là Lạc ThảiLăng.”
“Chờ em một chút” xoayngười chạy hai bước, còn không yên tâm mà quay đầu lại dặn, “Chị đừng đi nhé!”
Cô nàng kì quái.
Chưa rõ có chuyện gì thìcô gái kia đã từ trong buồng đi ra, trên tay cầm một quyển nhật kí, “Cái này,là cho chị”.
“Đây là gì vậy?”
“Chị cầm về, đọc sẽbiết.”
Cái gì nhỉ? Ánh mắt khẩnthiết của cô gái thu ngân khiến cô sinh nghi, cầm theo bánh ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-hanh-phuc/3252340/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.