Năm năm sau.
Hoàng Anh ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt tập trung vào màn hình điện thoại chơi trò chơi mặc Trần Lâm đang đứng bên cạnh trang điểm cho mình, thỉnh thoảng khuôn mặt lại hiện lên nét cười thoải mái.
“Chà, hôm nay trông anh đẹp trai gớm nhỉ?”
Hoàng Anh quay lại nhìn Quỳnh Mai, cô từ bên ngoài đi vào, nụ cười dịu dàng nhìn anh, trên tay cầm ly cà phê đưa cho anh.
“Bình thường anh vẫn đẹp thế mà.” Anh cười, đỡ cốc cà phê trên tay cô.
“Em chỉ khen lịch sự mà anh tưởng thật à?” Cô bĩu môi. “Uống cà phê của anh đi.”
“Anh sắp lên sân khấu rồi, không được uống cà phê, lát lại mất giọng.” Trần Lâm chau mày không hài lòng. Mấy năm nay, mọi công việc liên quan đến Hoàng Anh chủ yếu do cậu xử lí, cậu không muốn gây ra sơ xuất gì. Hoàng Anh quả thực không phải một nghệ sỹ dễ chiều, những thứ liên quan đến công việc thì không sao nhưng cuộc sống bình thường anh luôn không chịu nghe lời mà uống rất nhiều cà phê, còn hay uống rượu, ảnh hưởng đến sức khoẻ. Nhiều lúc cậu nghĩ, còn Minh Phương ở đây thì thật tốt, ít ra có người dám nói anh, làm trái lời anh.
Quỳnh Mai thấy Trần Lâm không vui trước sự có mặt của mình, cô cũng không hề vì vậy mà buồn hay khó chịu, dù sao cô cũng quen với việc người khác không thích mình, huống hồ cô và Trần Lâm từng có chút hiểu lầm, cô chỉ coi thái độ của cậu nhóc như thái độ của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-doi-binh-yen/2464466/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.