Nghe tiếng gõ cửa, Minh Phương ra mở cửa, thấy Tiến Đạt đứng bên ngoài, cô thoáng ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh lại đến đây giờ này?”
“Ừ, công việc hôm nay của anh cũng không có gì, thấy mấy đồ trẻ con này xinh quá nên mua về cho em.” Tiến Đạt nói rồi đặt túi đồ lên bàn. “Sữa này rất tốt cho phụ nữ mang thai, tuy hơi khó uống nhưng em cũng cố gắng uống đi, tốt cho con.”
“Em cảm ơn anh, nhưng lần sau anh không cần mua nữa, mấy thứ này em vẫn còn, đồ cho trẻ con cũng có không ít rồi.” Minh Phương khẽ gượng cười. Cô thực sự không thể cứ như vậy mà nhận sự quan tâm của anh, từ lúc biết cô mang thai, anh chẳng hề hỏi đứa bé là con của ai mà chỉ hết lòng quan tâm đến cô, anh càng quan tâm, cô càng áy náy.
“Mấy thứ này cũng chẳng đáng là bao, quan trọng là em khỏe lên, nhìn xem, em mang thai sáu tháng mà chẳng béo lên chút nào.” Tiết Đạt nói rồi mở một hộp đồ ăn anh đặt mua ở bên ngoài cho cô. “Anh nghe nói đồ ở quán này rất dinh dưỡng cho thai phụ, lại dễ ăn, em ăn thử xem, hợp khẩu vị sau này anh sẽ đưa em đến thường xuyên.” Tiến Đạt vừa nói vừa lấy bát đũa cho cô.
Minh Phương ăn thử một miếng, thấy nó ngon và dễ ăn hơn cô nghĩ nhiều, có lẽ dạo này cô kén ăn quá, cái gì cũng không ăn nên không biết món gì làm cô thấy ngon miệng nữa.
“Anh ăn không?” Minh Phương ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-em-mot-doi-binh-yen/2464464/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.