Còn đứa bé trai trong bụng Giang My cũng chỉ là một t.h.a.i nhi chưa thành hình, dù có đau lòng, hắn đau được bao nhiêu chứ?
Nỗi đau của hắn là có hạn.
Bởi vì con cái làm sao so được với tiền tài?
Con mất rồi còn có thể sinh lại, nhưng tiền tài mà mất thì chẳng còn gì nữa.
Năm Bảo Châu mất, Giang My được Lục Triệt dưỡng ở bên ngoài, ta dĩ nhiên cũng phải để nàng ta nếm thử hương vị ấy.
7
“Phu nhân, nàng có ý gì đây?”
Lục Triệt nhìn ba cô nương xinh đẹp đang đứng phía dưới, kinh ngạc đến mức suýt nữa ngồi không vững.
Ba nữ nhân này đều do ta dày công tuyển chọn, đều là kiểu hắn thích.
Ba người bọn họ so với Giang My, chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Ta mở miệng, đầy áy náy:
“Phu quân, từ khi Bảo Châu rời rồi, ta chỉ biết chìm trong đau đớn tuyệt vọng, không hề nghĩ đến cảm nhận của chàng.”
“Gần đây ta thấy chàng buồn rầu, tâm tình bực bội, ta trong lòng vừa hổ thẹn vừa khó chịu.”
“Ta nghĩ rồi, nam nhân nào chẳng tam thê tứ thiếp? Bên cạnh chàng ngay cả một người thiếp cũng không có, truyền ra ngoài chẳng phải để người ta chê cười sao?”
“Giờ thân mình ta lại không tốt, không còn nhiều tinh lực để chăm sóc phu quân, nên thiếp đã chọn kỹ ba tỷ muội này.”
“Từ nay họ sẽ ở viện của chàng, thay ta chăm sóc phu quân. Phu quân, chàng thấy có được không?”
Từ khi Bảo Châu mất, ta rất ít khi ở cùng Lục Triệt, giờ lại càng không.
Mỗi lần hắn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-duyen/4944058/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.