Bảo Châu cũng là con ngươi mà!
Lục Triệt, ngươi thật tốt lắm. Giang My không xứng làm người, còn ngươi càng không xứng.
Đôi câu nam nữ các ngươi, đều nên xuống bồi táng cho Bảo Châu của ta.
Ta buông rèm xe, chậm rãi nhấp ngụm trà, nói:
“Ngồi trên xe ngựa dễ buồn ngủ thật. Ta ngủ suốt đường rồi mà vẫn thấy mệt. Vào thành thì gọi ta dậy, ta ngủ thêm lát nữa.”
Đông Nhi gật đầu: “Vâng, phu nhân.”
Trong lòng nàng rất nghi hoặc, rõ ràng phu nhân cả đường tỉnh táo, không hề ngủ.
Vừa rồi còn gặp cảnh người rơi xuống nước, nhưng lại thấy c.h.ế.t không cứu, điều đó vốn không giống phu nhân.
Tuy nàng không hiểu nổi, nhưng phu nhân nói gì thì chính là như thế.
Giang My nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, cả người như bị sét đánh, ngây người tại chỗ.
Sao có thể như vậy? Tại sao Phương Thanh Khôi không cứu người?!
Ngực nàng ta như bị đá nghìn cân đè xuống, càng lúc càng khó thở.
Giang My cứng ngắc xoay đầu, không dám nhìn nhưng vẫn phải nhìn.
Khi thấy thân ảnh nhỏ bé trong hố băng, nàng ta rốt cuộc nhịn không nổi, toàn thân run lẩy bẩy.
Nàng ta gào lên, tiếng khóc thê lương:
“Minh Châu!”
Giang My lảo đảo chạy tới, chạy một lúc chỉ thấy bụng dưới đau nhói…
Trong bụi cây tĩnh lặng, tiếng khóc của Giang My đặc biệt chói tai, vọng đi rất xa.
Ta ngồi trên xe, loáng thoáng nghe tiếng Giang My phía sau, chỉ thấy vừa đáng thương vừa đáng cười.
Dùng chính con ruột của mình làm mồi nhử, lúc thiết kế cái bẫy này, nàng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-duyen/4944053/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.