Ta trơ mắt nhìn cả nhà bốn người bọn họ tiêu xài hồi môn của ta, sống sung sướng hòa thuận.
Ta đã giao dịch với phán quan địa phủ, dùng nghìn năm làm nô để đổi lấy cơ hội sống lại một lần.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở lại trên xe ngựa đang trên đường về từ nhà mẹ đẻ…
2
“Cứu mạng với, cứu mạng với!”
Khi xe ngựa của ta vừa đúng lúc đi ngang bờ hồ băng, tiếng kêu cứu của cô bé vang lên đúng thời điểm, giọng non nớt mà cố ý.
“Phu nhân, hình như có người rơi xuống nước, là một bé gái.”
Đông Nhi kinh hô.
Ta kéo lại áo bông gấm trên người, ngay cả mí mắt cũng không buồn nhấc lên:
“Không được dừng, tiếp tục lên đường.”
Dù diện mạo Lục Minh Châu giống hệt con gái ta, nó lại là một đứa trẻ lòng lang dạ sói, không đáng để ta cứu.
Đời trước ta liều mạng cứu nó, lại còn đối xử t.ử tế với nó khi nó được đưa vào phủ, vậy mà mẫu thân nó dùng chính sinh mạng của con mình làm mồi nhử, lừa ta vào bẫy, rõ ràng chẳng hề xem trọng đứa bé ấy.
Còn Lục Minh Châu thì lạnh lùng đến thấu xương.
Lúc ta bệnh nặng như ngọn nến tàn, nó mang gương mặt ấy đi phụ họa cùng mẫu thân nó kích thích ta, dày vò ta.
Dù nó có c.h.ế.t, cũng là do chính mẫu thân nó hại c.h.ế.t.
Liên quan gì đến ta?
Nó không bằng nổi một sợi tóc của Bảo Châu nhà ta.
Đông Nhi sững sờ một lát, nhưng không nói thêm.
Phu nhân đã làm vậy, nhất định có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-duyen/4944052/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.