Bà Cố vui vẻ cho quản gia chuẩn bị nguyên liệu để làm tôm chiên cho nhóc con. Bước vào bếp, bà loay hoay với các nguyên liệu thì cũng là lúc Nhược Vy bước vào.
-Bác gái... có cần con giúp gì không ạ?
Bà Cố quay lại nhìn cô, bà khẽ thở ra một hơi lắc đầu.
-Không cần đâu, ra ngoài ngồi đi.
-Bác gái, con thật sự xin lỗi. Cũng không mong bác có thể tha thứ, chỉ mong bác hiểu con hơn một chút.
Bà đặt đũa xuống chiếc chén gần đó quay lại nhìn cô. Đáy mắt bà đã hiện lên rõ nổi buồn và đau lòng. Đôi mắt đỏ hoe như trực trào nước mắt nhìn sâu vào mắt cô.
-Nhược Vy, mẹ không trách con. Mẹ biết con cũng có nổi khổ của riêng mình, cũng đã phải chịu những vất vả không nên có. Nhưng mà người làm vợ, làm mẹ... sao có thể dửng dưng nhìn chồng con mình chịu thiệt thòi.
-Con xin lỗi...
-Không có lỗi, suy cho cùng con cũng là con mẹ. Giận thì giận nhưng vẫn thương, vẫn nhớ, vẫn xót. Những năm tháng qua đã vất vả rồi, bây giờ trở về... Cố gia vẫn là nơi làm điểm tựa cho con. Sẽ mãi không bao giờ chối từ con.
Nhược Vy đã rơi nước mắt rồi. Những người ở đây luôn yêu thương và chờ đợi cô về. Phải chăng ở quá khứ cô đã đánh mất quá nhiều thứ. Bà Cố tiến lại ôm lấy cô vào lòng vuốt ve như thể bà là mẹ ruột của cô vậy.
-Đừng khóc, qua cả rồi.
-Mẹ... con xin lỗi...
-Không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3706957/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.