Bà Cố mi mắt đã cụp xuống, tiến lại phía chồng mình đưa tay khẽ vuốt nhẹ hai bên má.
-Mấy năm qua anh vất vả rồi, đừng nghỉ ngợi nhiều nữa.
-Tại sao? Tại sao con bé nó ở ngay cạnh chúng ta mà anh lại không hay biết. Nếu biết sớm, anh đã chẳng để chuyện này xảy ra, sẽ bù đắp những tổn thương tinh thần mà con bé phải chịu đựng rồi.
-Đừng nghĩ nữa, chuyện này đâu phải lỗi của anh. Nào, lên phòng nghỉ ngơi với
em.
Bà Cố đỡ ông lên phòng, có lẽ đối với ông Cố bây giờ, một giấc ngủ rất quan trọng. Nhược Vy đứng nép tại một góc tường gần đó. Cô đau đớn đưa tay bịt chặt miệng mình để tránh phát ra những tiếng nấc. Nước mắt cô tuôn chảy, rốt cuộc là cô đã làm gì thế này.
Những ký ức tại Cố gia trở về, Nhược Vy nhớ đến lúc được ông Cố chăm sóc hay những lúc ông tận tình chỉ dạy cô trong công việc, ông cũng là người thường xuyên dùng thời gian rảnh của mình để trò chuyện cùng cô. Hay nhớ về những lúc bà Cố nấu cho cô những món cô thích, bà tận tình chăm sóc khi cô bệnh. Cả Trịnh Nguyên nữa, anh coi cô như một người em gái. Anh quan tâm, chăm sóc cho cô như một người trai thật sự. Bỗng chốc cô cảm thấy mình thật xấu xa, nước mắt trở nên yếu đuối cứ tuôn thành dòng xuống hai bên má.
Nhược Vy bước về phòng mình, cô đưa mắt lên tấm ảnh cưới lớn ở đầu giường. Đáy mắt đã hiện rõ sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3651375/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.