-Câm miệng, ông không có quyền được gọi tên ba tôi!
-Con chính là đứa bé năm đó....
-Phải, cả đời này tôi cũng không bao giờ quên được cái khoảng khắc đó. Ông chính là tên súc vật, cặn bả. Một tên cầm thú, chó tha!
chát
Một bên má của cô đau điếng, đỏ ửng lên. Cô đưa mắt lên nhìn, là Trịnh Khải. Khuôn mặt anh đã lạnh đi vài phần khi nhìn vào cô, quát lớn.
-Em không được hỗn!
-Anh tát tôi? Anh có hỏi tôi lý do chưa? Suốt bao năm qua con nhỏ này phải sống như thế nào, mấy người có biết không? 5 tuổi... là 5 tuổi, tôi đã phải mất đi ba và mẹ mình. Trở thành một đứa trẻ mồ côi khi còn quá nhỏ, phải trải qua những gì mấy người có hiểu cảm giác đó không? Người đời khinh miệt, ghê tởm. Bạn bè lấy một người cũng chẳng có, đi đến đâu thì bị đánh đập đến đó. Họ nói tôi là kẻ không cha không mẹ, không có người dạy bảo. Bằng tuổi tôi, họ đi học, đi chơi còn tôi thì phải lao ra đời đi kiếm tiền, sống ở xó chợ, đầu đường. Tôi hỏi, lúc đó các người đang làm gì? Đang vui vẻ hay đang hạnh phúc? Nó chẳng là gì, các người lý ra cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Nhưng chính ông ta, người mà các người ngày ngày tôn kính chính là kẻ cướp đi tất cả của tôi!
Tiếng nổ lớn phát ra từ trong tâm của những người đang đứng trong Cố gia. Trịnh Khải như chết lặng nhìn về phía ba mình nhưng ông lại lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3651088/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.