Trở xuống lầu, Nhược Vy ngồi xuống cạnh Trịnh Khải. Cô khẽ cười nhìn anh rồi nhìn tivi. Trịnh Khải đưa tay xoa nhẹ tóc cô, uống một ngụm trà. Ông Cố nhìn anh và cô nhíu mày.
-Rồi hai đứa dự đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?
Nhược Vy nhìn anh rồi nhìn ông Cổ khẽ lắc đầu.
-Con dự sẽ không đi hưởng tuần trăng mật. Công ty của con không có người lãnh đạo, nên...
-Vậy còn con? Con nghĩ sao Trịnh Khải?
Trịnh Khải không trả lời chỉ khẽ lắc đầu rồi bỏ một mạch đi lên lầu. Nhược Vy đáy mắt có chút dao động nhìn theo anh. Cô bặm môi xin phép ông bà Cố cho mình lên phòng cùng anh.
Bước lên phòng, cô nhíu mày khi không thấy Trịnh Khải đâu. Bất chợt tiếng nước chảy vang lên, cô thở ra nằm xuống giường đợi anh. Trịnh Khải bước ra với mái tóc ướt sũng, trên vai là tấm khăn lớn dùng để lau đi những loạn tóc nhiễu nước. Trên người chỉ là chiếc áo thun rộng cùng quần lửng thoải mái. Nhược Vy thấy anh đã ngồi bật dậy chớp chớp mắt nhìn anhz
-Trịnh...
-Vào vệ sinh cá nhân đi, trễ rồi!
Nhược Vy bước xuống giường nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Bước ra ngoài với bộ pyjama thoải mái, nhìn anh nằm quay lưng với phần giường của mình mà cô bĩu môi uất ức. Nhược Vy tiến lại giường ôm lấy anh từ đằng sau dụi dụi vào lưng anh.
-Anh giận em sao?
-Ngủ đi!
-Ưm... đừng giận em mà.. công ty thật sự không thể vắng mặt em lâu được...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/no-anh-loi-xin-loi/3647154/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.